|
#1
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
HN vắng tiếng của mẹ...!
Tiếng chim rang rảng, ngọn gió mát lành đánh thức ngày mới ở phòng 310 khu B9. Những tia sáng nhẹ nhàng len qua khe cửa. Bình minh nơi đây là màu xanh trong của sự yên bình, không phải là màu vàng ấm áp từ ánh mặt trời trên cánh đồng lúa mênh mông đang độ chính. Lành lạnh, Ừ ! Cố gắng kéo cái chăn lên phủ kín mặt để tìm lại những cảm giác trong bóng tối như khi còn ở nhà, lúc ấy mẹ khẻ khàng kéo màn đêm trong chăn và đánh thức bằng giọng trầm ấm: Con ơi! Sáng rồi...
Nhưng sao...mãi chẳng nghe thấy tiếng mẹ mà thế vào đó là những bước chân rầm rầm nhảy xuống từ giường phía trên.Một bài hát thỏ thẻ ngân nga từ chiếc điện thoại cùi bắp của một cậu bạn như muốn All star! Đứa khăn ở cổ, đứa chăn quánh quanh mình...Rồi buổi sáng của chúng tôi cũng chậm rải bắt đầu. Tớ mì tôm...cậu nắm xôi! Và rồi... Một ngày khẽ khàng trôi qua như chưa bao giờ ngoảnh lại. Người lên giảng đường, người ôm cái bàn nhỏ ở góc giường trong đống bài vỡ mù mịt. Trên con đường đầy hoa tím bằng lăng. Bước chân ai lặng thầm tiễn những suy tư trầm lắng mang nỗi nhớ nhà. Từ trường về KTX là những bóng cây rợp mát che cả bóng người đi. Người ta thì ồn ào, còn tôi lặng lẽ. Lặng lẽ nghe tiếng thời gian...nghe tiếng xì xào lũ con gái trong màu trắng tin khôi của tà áo dài lướt ngang, để lại mùi hương phảng phất làm mắt ai cứ chằm chằm nhìn theo. Chợt ngẩn người trở về với thực tại bởi cái vỗ vai: Này, sao cậu không chờ tớ về cùng! Tôi cười nhẹ nhìn xâu vào đôi mắt của thằng bạn tìm kiếm chút đồng cảm và kể cho nó nghe về tà áo dài trắng thướt tha của nữ sinh quê tôi. HN đẹp thật, mộng mơ thật. Nhưng! Tôi không thấy hay chưa thấy màu trắng ấy. Chiều tà ẩn mình sau những tòa nhà cao chọc trời. Anh em cả phòng lại rủ nhau ra sân thể dục tập xà hay chạy bộ ở công viên Thống Nhất. Bước chân nặng trĩu kéo màn đêm buông xuống. Ngày dần tắt... Ánh đèn nhỏ tiễn những ước mơ xa! Cả căn phòng lại rộn ràng tiếng cười, nói. Những tiểu thuyết lâm li những chuyện tình lãng mạn nhất đều có trong câu chuyện một ngày của sinh viên phòng 310 chúng tôi. Trở về góc nhỏ của mỗi người là những nổi niềm trên đống sách vỡ... Từng con chử nuôi đầy hi vọng. Dáng bạn nghiêng nghiêng bên ánh đèn bàn thỉnh thoảng lại chép chép cái miệng. Đói rồi...một gói mì tôm. Ngày khép lại, tay gác trán bạn ôm nỗi nhớ. Nỗi nhớ đi vào giấc mơ...
****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
[Click Here To View en_xke's Signature] thay đổi nội dung bởi: en_xke, 01-11-2010 lúc 08:34 AM. |
Bạn có lời cảm ơn đến en_xke với bài viết này | ||
ngoi_sao_bang88 (01-11-2010) |
#2
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: HN vắng tiếng của mẹ...!
Em là đàn ông hảy taapj làm quen vói cảnh xa nhà em nghe. tuy hoi buồn và sẻ rất nhó nhà nhung em hảy cố lên em nghe. chúc em vui vẻ và thành công
-->
[Click Here To View ngoi_sao_bang88's Signature] |
Bạn có lời cảm ơn đến ngoi_sao_bang88 với bài viết này | ||
en_xke (01-11-2010) |
#3
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: HN vắng tiếng của mẹ...!
Trích:
[Click Here To View en_xke's Signature] |
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
|
|