|
|
#21
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Kỷ niệm thời xa vắng cùng em
GỬI ĐÀN CẦM
Có một mùa gọi nhau đến và đi Ta và em dạo mòn cung đường vắng Đêm ồn ào, nắng ngày thật yên lặng Giao mùa trên bông may ngửa lưa thưa. Em đi rồi, xa vắng những đêm xưa Ta đếm sao rơi trong chùm lá biếc Dế nỉ non ôm đàn buông nốt tiếc Bản vợi vời lãng đãng tháng năm trôi. Ta cũng đi rồi, trời sẽ mưa thôi Để rửa hết dấu chân thời nông nỗi Ở hai nơi, hai mảnh đời rất vội Gom cuối mùa viết tiếp khúc cầm buông. 23-4-2018
****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
thay đổi nội dung bởi: macty11, 23-04-2018 lúc 03:18 PM. Lý do: s |
Bạn có lời cảm ơn đến macty11 với bài viết này | ||
Admin (18-05-2018) |
#22
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Kỷ niệm thời xa vắng cùng em
NƠI TÌNH YÊU VĨNH CỬU Miệt mài mãi, cuối cùng em cũng đến Nét buồn trôi trong mắt xanh buồn trôi Vẫn long lanh một chút nhớ khoảng trời Thời xưa ấy, em giấu thời xưa ấy Anh nôn nao mà em thì vẫn vậy Vẫn nhẹ nhàng, thong thả đến lạ kỳ Vẫn từ từ như thuở ấy em đi Như sóng vỗ rồi lại xa bờ cát Em cứ nói, em không là nốt nhạc Ngân làm chi rồi cũng sẽ tắt thôi Và em không phải ánh mặt trời Cứ bình minh lại sợ hoàng hôn đến Em nói em không phải là vương miện Đội một ngày rồi lại phải nhường ngôi Em sợ làm mây trắng giữa trời Một mai kia đổ mưa lòng đau thắt. Em chỉ muốn là sợi dây quyện chặt Những buồn, vui và ảo ảnh thật thà Cuộc sống thường ngày vốn chẳng hào hoa Thì tiếc chi một chút hồng lãng mạn Như bao kẻ si tình say quên lãng Đêm đầy sao và ngày nắng vàng ươm Em chỉ mong cuộc sống đẹp nhiều thêm Để lúc xa, em chẳng cần mơ nghĩ Ừ cứ vậy, ta hiểu rồi em nhỉ Đến cùng nhau, giận dỗi đến gian nan Dẫu trong tim máu nóng chảy nồng nàn Em vẫn sợ ngày chớp ngày được, mất. Em chỉ sợ làn môi bật tiếng khóc Anh hiểu nhầm em yếu đuối vô tâm Không em ơi, ta nói với âm thầm Rằng nông nỗi chỉ là yêu say đắm Năm tháng trôi, tô tình yêu thêm đậm Nét nhẹ nhàng thành chín chắn tâm tư Nhiệt huyết ngày xưa cháy bỏng đến giờ Mà nếu được, lại từ đầu tất cả Chấp nhận gièm pha, xa xôi, vất vả Vượt thời gian em cũng sẽ tìm về Tuổi đời người chẳng xoá được đam mê Khi tình yêu đã thấu tình thẳm nhất Em sẽ nắm bằng nắm tay rất chặt Để thời gian cũng phải hoá không gian Để khát khô cũng phải hoá mưa tràn Cho em tắm trong tình yêu biển biếc Màu chờ đợi hoá thành màu da diết Lên mắt em và môi hoá tin yêu Thế giới nhoà đi hết sớm lại chiều Em chỉ nhoè mắt em vì một thứ Bao nhiêu nữa với em là chưa đủ Lãng đãng, miệt mài, chời đợi miên man Đã một thời làm con sóng lang thang Nay em muốn ngủ vùi anh, bờ cát Để trên kia rừng du dương ngân nhạc Đắp tin yêu lên vết bỏng bao ngày Và đôi tay từng ve vuốt thơ ngây Em cứ để mòn nếu anh ôm ấp Ta sẽ quyện vào nhau thật chặt Dẫu ở đây hay vũ trụ bao la Sao Thiên Vương hay giữa tâm Thiên Hà Hay đến những tinh cầu chưa ai biết Em vẫn cứ yêu, cứ ôm mãi miết Để không còn những ngày tháng xa xôi *** Anh hiểu rồi, hiểu hết nỗi em ơi Bao la sống, sá chi ngày xa ấy Anh vẫn vậy và ngàn năm vẫn vậy Vẫn tin yêu đến giọt máu cuối cùng Khi vũ trụ này xơ cứng dửng dưng Ta sẽ vẽ chuyện này lên bóng tối Để bừng lên vầng hào quang dang dở Nói một điều: bất diệt hoá yêu thương. 18-5-2018 thay đổi nội dung bởi: macty11, 18-05-2018 lúc 09:30 PM. |
Bạn có lời cảm ơn đến macty11 với bài viết này | ||
Admin (18-05-2018) |
#23
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Kỷ niệm thời xa vắng cùng em
Trong yêu thương, khờ khạo không có tội
Ta gắn em vào nơi ấy tìm về Một chút chiều xen một vài chút vắng Một tình yêu xen nỗi niềm quên lãng Và nắng vàng thơ thẩn có tin không? Chiều hôm nay chẳng phải chiều em mong Khi mặt trời ngày lại ngày xa cách Khi tìm yêu theo chuỗi ngày được mất Để vô tình chiếm giữ hết không gian. Anh vẫn biết em chính là thời gian Anh là không gian ôm ngày tháng Chung tình yêu bất kể bao đứt đoạn Bởi bao la, vĩnh cửu không, thời gian. Ta thử thách giữa gió núi mây ngàn Chân tứa máu đá tai mèo đạp nát Tay ứa máu vì gai sắc ken đặc Ta đi tìm nguồn ngọn của tin yêu. Nơi đâu núi, đâu song xa bao nhiêu Hàng vạn năm, triệu năm, không biết nữa Anh chỉ biết là một lần đã hứa Đi cùng em, yêu cho đến tột cùng. Bao gian nan, nhọc khó cõng đi chung Ta bỏ qua vì màu xanh tất cả Mùa đông lạnh hay nắng cay mùa hạ Hương sen thầm hay lửa ấm bâng khuâng. Ta đi tìm nơi vĩnh cửu dừng chân Để nghe được từ trường xao yên lặng Để nghe được Thiên hà ca dĩ vãng Trái đất còn hay vắng nỗi cô đơn. Bao năm rồi, nhân loại đã dại hơn Tự tìm đến nơi cội nguồn sống chết Thay hiện tại bằng hư vô bất diệt Chỉ có trong tình yêu thăm thẳm xa kia. Một chút vật chất, đa chút đáng ngờ Em sẽ thấy tạm thời là chờ đợi Sự ling thiêng của yêu thương vời vợi Đáng giá vạn lần một chút hôm nay. Ta sống khôn hay dại cũng tháng ngày Đi tìm đến những góc trời chân lý Nơi đó tình yêu xếp chồng kỳ vỹ Thăm thẳm cao vượt hết mọi quyền hành. Ta không mu muội để hiểu mơ màng Nhưng yêu thương chắc chắn là vĩnh cửu Vũ trụ xa xôi có thù, có bạn Bởi yêu thương ngự trị tận vô cùng. Ta hôm nay rồi cũng sẽ vô dung Tuổi tác chất lên chuyến xe vô nghĩa Tình yêu thương se thời gian vô tận Dệt giấc mơ cuốn nhân loại khát khao. Một tình yêu ẩn biển thẳm sóng gào Và có một nơi đỉnh cao thăm thẳm Xa đến vậy, vẫn chưa là cùng tận Từ hoang sơ yêu dần đến lụi tàn. Em có biết thời nguyên thủy xa xưa Đã có người yêu tương lai hiện tại Em có biết mai sau con trai, con gái Quay về yêu thuở lập địa khai sinh. Bởi tất cả đi trong một vòng tròn Hay thậm chí tụ hội về một điểm Ta và em như con chùm cơ bản Cứ hôn nhau bằng bức xạ vô phương. Mọi thứ cứ trôi chậm rãi bình thường Con đường đến chỉ là điểm sáng Chợt lóe lên rồi trút vào dĩ vãng Những băn khoăn, nghi ngại đến bần thần. Ngày một, một ngày, xa lạ đến thân Có ai thấy không gian, thời gian là bạn Có ai thấy tai ương là giới hạn Những tiên tri cũng lo sợ tột cùng Thời gian làm mọi thứ già hơn Không gian làm cho ta thành vô ảo Thiên đường, thật ra chỉ là giả mạo Bởi tình yêu đâu cần đến địa đàng. Để rồi cuối cùng ai khôn cứ lang thang Ai dại dột sẽ hóa thành vĩnh cửu Trong yêu thương, khờ khạo không có tội Ở góc nào cũng mơ đắm xa xôi. 6-6-2018 |
#24
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Kỷ niệm thời xa vắng cùng em
THẾ GIỚI NHỎ KHÔNG EM Thế giới này nhỏ lắm phải không em? Sao mới sớm đã chiều tà vội thế! Suối mở nguồn đã chìm vào dâu bể Sóng ngẹn ngào cuộn lại những lo âu. Thế giới này xao xác dạt về đâu? Những vắt vẻo trên vai gầy mảnh nhớ Những hạt nắng vừa ùa tóc đã vỡ Xót òa lên đồng điệu của riêng ai. Thế giới này có lẽ chỉ đủ hai Mà phải chứa ngọt, đắng, cay, đủ kiểu Ta gạn đục, tìm giọt trong đồng điệu Tìm mầm vươn nhú từ hạt cô liêu. Em thân yêu, thế giới sớm lại chiều Cứ lắt léo đường đời xen ảo tưởng Trước và sau phải đi về mọi hướng Thế giới này có nhỏ lắm không em? Những yêu thương xích chuỗi cứ dài thêm Nên hai đầu xa dần theo năm tháng Thăng trầm đè lên lưng em thầm lặng Nên khát khao nơi ấy cứ nhỏ dần. Hai đầu treo hai nỗi nhớ bâng khuâng Sợi vô tâm căng dần lên mỏng mảnh Như áo the che suốt mùa gió lạnh Vẫn không sao ấm nỗi phía đợi chờ. Thế giới này nhỏ bé, vẫn phải mơ Bởi sự thật giấu sâu vào hy vọng Đi suốt đời, thấp thoáng màu sẽ sống Thế giới này có đủ nhỏ không em? 21-6-2018 |
#25
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Kỷ niệm thời xa vắng cùng em
MIỀN HOÀI NIỆM TRỞ VỀ Anh về đến hoài niệm rồi đó em! Góc bình yên đã qua mùa lá đổ Khung trời xưa miệt mài mây trắng vỗ Vào nắng thưa, dệt nỗi nhớ mênh mông. Anh về đến ngày xưa, em biết không? Hoa phượng đỏ giờ lưa thưa bông cuối Bóng chiều đổ lên miền không có tuổi Gói thời em vào ấm áp hư vô. Trong yêu thương đầm đậm nốt lặng chờ Giây thành phút, ngày thành năm tháng mỏi Những cung thăng vẫy một thời tỏa gọi Khung trời xưa theo những buổi ngày xưa. Đó là thời ta đuổi nắng, bắt mưa Đó là thời ngọt mật vào sắc hạ Hoa ngại ngùng nên nửa chừng chín quả Vị ngọt ngào trộn hương thuở đầu tiên. Em lắng vào những điệp khúc triền miên Những sóng gió giấu mình trong đời vắng Lặng lẽ sống như sóng ngầm yên lặng Chợt trào lên bọt trắng chẳng ai hay. Anh đã về nơi tay giấu trong tay Nơi ngượng ngùng không có ai bắt gặp Em có nhớ đôi mùa say ngây ngất Những cung bậc thăm thẳm chẳng vì đâu. Đó là nơi chẳng bao giờ hẹn nhau Đó là nơi trước ngọt rồi sau đắng Tóc ai đen, làn da thanh thoát trắng Đắng một lần, ngọt lịm mãi trong tim. Anh bòn mình nuôi nỗi nhớ lặng yên Em bòn tuổi xuân nuôi lời khó nói Thời gian trôi trong khát mòn, khát mỏi Nước róc rách cô quạnh giữa rừng già. Anh tìm về nơi mây mọc trong hoa Làn mỏng mảnh tơ mành như ảo giác Gieo mầm suối, đổ thành muôn đỉnh thác Hỏi ngọn nào ta không thể lãng quên? Nơi ban đầu ta gọi anh và em Và mãi mãi đôi bầu trong ý tứ Xếp bao nhiêu cũng chẳng thành câu chữ Gói miệt mài Nếu… trong hộp Ngày xưa. 7-2018 |
#26
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Kỷ niệm thời xa vắng cùng em
CHỢT NHẬN RA EM LÀ CÂU VÍ DẶM Đi qua rồi, ta mới nhận ra nhau Anh chợt nhớ, em là câu ví dặm Như hàng dương xanh, bốn mùa cát vắng Cứ nôn nao đợi lả bóng thuyền về. Anh nhớ rằng em hết giận rồi thương Nói rằng đi mà nhột lưng ngoảnh lại Những giận hờn em cất vào trống trãi Nhường chỗ thương chặt nén hết trong tim. Ví dặm nên cứ giận ở ngoài hiên Mà yêu thương lắng sâu từng nhịp ngủ Cửa trước, cửa sau, giận thương đủ cả Đi qua rồi, ta mới nhận ra nhau. Những điệu hò ví dặm bể dâu Em múc hết đổ vào hoàng hôn vắng Đợi trăng lên, mòn lời ru năm tháng Hát cho anh, vơi hết những nhọc nhằn. Anh một đời, cứ mãi băn khoăn Cứ lo âu ví dặm còn, không nữa Thời gian trôi trong dòng đời bão nổi Thấy cánh cò chao bạc hết lối về. Anh mang theo câu ví dặm miền quê Cất bao năm, cứ tưởng là hoài niệm Sợ nhận ra sự lẫn nhầm xao xuyến Ví dặm còn nguyên thủy nét xa xưa? Nhớ một thời em bắt nắng, đuổi mưa Buộc ví dặm lên đuôi chùm thơ ấu Nên giận, thương nuôi nhau hoài năm tháng Lớn cùng nhau theo mùa hạ bén về. Nhớ những ngày cỏ lau trắng triền đê Em mộc mạc trắng trong thì con gái Anh nhận ra sự ngượng ngùng trở lại Trong điệu hò ví dặm chuốt không gian. Ta dại khôn học cách sống lặng im Mà nông nỗi để chân thành xa mãi Ví dặm đi qua, lòng em ở lại Bâng khuâng rằng, ta đã nhận ra nhau. 11-7-2018 thay đổi nội dung bởi: macty11, 12-07-2018 lúc 07:58 PM. |
#27
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Kỷ niệm thời xa vắng cùng em
GỬI ĐẾN TUỔI MÊNH MÔNG
Anh gửi về nơi ấy Em biết không Bây giờ là mùa đông se vào em lạnh Em nhớ ngày xưa mùa đông đặc quánh Buốt thịt da trên những nẻo đường quen. Con đường ấy bây giờ thưa thêm Không có em Buổi chiều hun hút Một ngọn gió thoảng làm anh rét buốt Phút đi qua mà cứ ngỡ ngàn năm. Nơi ấy là đâu Cho anh hỏi thăm Con đường đến tim em dài quá Những khắc khoải làm tâm hồn nghiệt ngã Cứ nôn nao rồi lại cứ trách thầm. Một con đường không có bến dừng chân Chỉ đau đáu vệt cỏ non thương nhớ Hoa đã rụng Quả không thành một thuở Gói hương thơm rồi gửi gió bay xa. Có lẽ nào ta không thể nhận ra Sự bình yên không bao giờ vĩnh cửu Em đã vậy Anh lại càng nông nổi Để trăng sao nhầm lẫn xuống vực sâu. Hai con đường không thể nhận ra nhau Dẫu đều đặn vươn đến miền tít tắp Hoa ngát hương Quả trào lên vị mật Chỉ hanh hao đôi sự sống xô bồ. Em ngại ngùng Còn anh mãi đắn đo Cái đẹp trong ngần làm anh vụng dại Để thời gian ngấm vào tim khắc khoải Gõ nhẹ nhàng thành nhịp sống đơn côi. Em có còn nhớ ấy nữa hay thôi Mà lá vẫy mỏi mòn không gian vắng Trời bịn rịn nắng neo vào không nắng Lối vắng xưa giờ đẫm dấu kiếm tìm. Cuộc sống nhẹ nhàng trong chuỗi lặng yên Em trăn trở trong lòng Anh vẫn biết Bởi dẫu xa Ai tính chi hơn thiệt Một tấm lòng gửi đến tuổi mênh mông. 9-1-2019 |
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|