|
#1
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Thao thức
THAO THỨC Lâu rồi ta sống cảnh âm thầm Thu bóng tâm hồn dưới ánh trăng Đêm tối suy tư, riêng thổn thức Nấu nung lửa sống tự bao lần Tình đời tơi tả phủ quanh ta Một chuỗi sống dài lắm xót xa Gió thét, mưa gào, rơi nặng hạt Đầm đìa, nước cuốn, cát trôi xa Gió hú, rừng khuya, đêm nặng trĩu Chim đời mỏi cánh biết bao nhiêu Làm sao ai thấu niềm tâm sự Chỉ có canh khuya, gió hắt hiu! Ta đã dặn lòng không nhục chí Dẫu cho cuộc sống bị suy vi Đôi chân mạnh bước trong sương lạnh Nhựa sống, thân cây có xá gì! Chim trời vỗ cánh để tung bay Tận vút trời xanh với gió mây Chẳng gục đường bay cùng bão tố Chỉ sầu, bức rức cảnh không may Hồn ma! Mấy bóng ở gần ta Đã thật bao lần phải tránh xa Phiền lụy cánh canh, lòng ngán ngẩm Thúc thôi ý sống, cuộc rời xa! Gió chán mây trời bao hắc ám Đêm về rờn rợn nỗi cưu mang Có gì bó buộc, sao lưu luyến? Để chí ung dung phải võ vàng! Gió thổi lắt lay, nỗi trập trùng Chơi vơi cảnh sống chẳng niềm rung Để tim chan chứa tình nhân thế Héo úa, quặn đau với lạnh lùng! Năm tháng âm thầm trong vắng lạnh Gió hồn ẩn ngọn dưới trăng thanh Đêm đêm thao thức theo mây lững Chia sẻ niềm riêng với trở trăn Có lẽ không lâu, gió cuốn đi Nơi đây người, cảnh chẳng là chi Bởi lòng ta chết từ lâu lắm Mây trắng ngàn khơi, ta phải đi! Mong mỏi khung trời chim trụ cánh Tình người, cuộc sống được trong xanh Hoàng hôn bóng phủ, đêm còn lại Được trải hồn ra với cảnh lành Chim trời xoải cánh giữa khung xanh! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:02 PM ---------- Previous post was at 10:00 PM ---------- EM ĐÃ SAI RỒI Lan ơi! Hãy khóc thật nhiều đi Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng thì Một thuở trăng vàng soi suối biếc Ngờ đâu một sớm chẳng còn chi!... Em nát tâm hồn theo tháng năm Bao lần khóc hận dưới khung xanh Héo hon, vàng võ chìm hiu quạnh Suốt mãi thời gian bóng nguyệt tàn Đối mặt cuộc đời mây xám phủ Bầu trời là cả sắc vàng thu Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng Bốn phía bao quanh dãy mịt mù Hồn đã đóng băng suốt chuỗi dài Lệ lòng khô cạn bởi hoài ai Con tim xưa trẻ ngân lai láng Giờ chẳng còn chi nhịp đập nầy!... Anh hiểu em buồn, em khổ đau Lắm khi thao thức dưới canh thâu Nhớ nhung dĩ vãng, thời hoa mộng Buồn bã âm thầm cuộc bể dâu Phải chi ngày ấy đừng im lặng Sợ vỡ trăng thanh, rã ánh tàn Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh Để hờn với nghẹn lại cho anh Em đã sai rồi em biết không Ánh vàng luôn mãi sắc thanh trong Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc Có xá gì đâu một tấc lòng!... Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:04 PM ---------- Previous post was at 10:02 PM ---------- Đôi dòng thơ chào Hôm nay ghé lại bến Thơ Đàn Ngắm cảnh, xem bài Thi Sĩ đăng Đẹp sắc, đẹp tình, khơi ý sống Nghe lòng cảm xúc muốn dừng chân ! Vần thơ trăn trở bao tâm sự Giải toả suy tư, trước nẻo đời Thao thức, gửi hồn nơi nét chữ Mong niềm khuây khoả nỗi chơi vơi. Và thêm nét họa bức Nhân Văn Nghĩa sống con người, một tấm thân Chỉ ngại bút lời còn khiếm khuyết Mong tình Thi Hữu nhẹ tay nâng ! Nguyễn Thành sáng ---------- Post added at 10:06 PM ---------- Previous post was at 10:04 PM ---------- Nỗi Niềm Của Mẹ Con ơi! Lặng lẽ mẹ nhìn con Trong sáng, vô tư đượm cánh hồn Mê mải sách đèn nuôi ước vọng Mà lòng của mẹ quặn từng cơn! Con lớn lên dần bên gối mẹ Trong dòng biển thắm ấm tình cha Nhấp nhô theo nước về sông lớn Hướng vọng mây ngàn một chốn xa Không thể để con phải nhuốm sầu Biến hồn tượng đá lặng chìm sâu Cho nên thắt thẻo niềm riêng mẹ Chỉ dưới đêm buồn nghẹn khổ đau Năm xưa hụt hẫng chuyến đò đời Sắc thắm phai dần cõi mộng rơi Lạc lõng, chơi vơi thuyền bến đổ Đành dừng ghé lại, cất chèo bơi! Nào hay nửa độ ánh phai mờ Mới biết nơi nầy chẳng có thơ Nhưng trót cắm sào neo chỗ đậu Chỉ còn ảm đạm với chơ vơ Mẹ thấy nát lòng cuộc sống chung Tình yêu nhạt nhẽo cuốn hoàng hôn Chim đơn tịch vắng sầu tơi hót Vắng lặng mờ khuya xé mảnh hồn Vạn khúc êm đềm của trái tim Từ lâu mẹ khoá kín im lìm Đêm chung giường chiếu hồn xa biệt Hai sắc lạnh lùng trải bóng đêm… Nếu như hiểu được sự tình nầy Nửa độ hoa hồng có lắc lay Cánh mỏng dật dờ theo gió lộng Hương ngàn con trẻ có còn say! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:08 PM ---------- Previous post was at 10:06 PM ---------- MỘT CÁNH CHIM BAY Biển sóng gợn buồn nhịp trái tim Mờ treo thăm thẳm cuối trùng dương Trời kia thấp thoáng, dần trôi đến Viễn xứ từ nay dõi bước đường! Một dãy đen dài tận chốn tha Cánh thuyền hướng thẳng cố lần ra Từng cơn nhấp nhố lay gan ruột Bỏ lại sau lưng xứ sở nhà Gió thổi ngang tai tiếng vụt vù Mơ màng năm tháng những chiều thu Đìu hiu len lỏi vào mưa lạnh Theo thắt hồn sương, cuốn mịt mù… Thôi rồi! gởi lại mảnh tình quê Phố chợ, con đường, chuỗi bước đi Nụ thắm, môi hồng, trăng bến mộng Dòng sông, đò nhỏ…chẳng còn chi! Rồi đây dưới bóng hoàng hôn đổ Khách lạ phương nầy nhỏ vấn vương Khắc khoải, dạ sầu, đang lững thững Niềm thương, nỗi nhớ vượt biên cương Hay sắc, hào hoa chóa ngợp đầy Đẩy đời phiêu bạt đến gần đây Chụp lên cho khuất bầu xưa cũ Để nhạc, cung đàn thả gió mây… Vì sao vườn sẵn lại không màng Làm cánh lỡ làng vạn dặm tang Phong vũ chập chùng, chim lữ thứ Tìm vầng ánh tỏ nẻo xa xăm! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:19 PM ---------- Previous post was at 10:08 PM ---------- Tình gieo tiếng gọi Canh đêm vắng lặng, nỗi buồn tơi Gió chuyển mây ngàn phủ ánh rơi Bóng nguyệt đang đầy, lan toả vợi Cung trời giờ biến, choáng mờ trôi Xa xôi hồn bạn sầu tăm tối Gần gũi tình trăng thắm rạng ngời Ủ ấp nguồn thương, gieo tiếng gọi Ấm lòng giá lạnh, mộng yêu ơi! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:21 PM ---------- Previous post was at 10:19 PM ---------- Nén lại mà lo đi anh Đừng buồn nghĩ ngợi nữa anh ơi Chớ để hồn đau ghịt mảnh đời Cho bóng chim sầu thêm rủ cánh Rơi vào bão táp để chơi vơi Cha Mẹ muốn em bỏ gặp anh Tìm về nẻo sống một vầng trăng Có ngàn lóng lánh soi dòng biếc Điệp khúc ngân nga trải mộng lành! Bởi cuộc tình ta quá đổi đen Mây mờ che ám một vùng đêm Đâu đây tiếng dế sầu chành chạch Bóng tối bao trùm phủ kín em Cuộc đời đâu chỉ có lời thương Cơm cháo, áo tiền phải vấn vương Tay trắng anh làm sao kết mộng Ấm lòng trăng gió cuộc yêu đương! Mai mốt đi vào cảnh sống chung Tình nồng thắm đượm đóng vào khung Ta quay đối mặt vào gian khó Túng quẫn, khốn cùng, cắt trái thương Để rồi héo lạnh, sầu tan tác Mộng cũ thời yêu trả lại xưa Sẽ nghẹn trong lòng, ôm nỗi nhớ Trách mình xem nhẹ chuyện sầu mưa Nếu nặng tình nhau anh cố lên Âm thầm tạm nén nhạc lòng rên Vươn đôi cánh rộng vào sương gió Tìm ánh trăng soi, trải bóng nền Giữ tình ta mãi với thang thênh! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:23 PM ---------- Previous post was at 10:21 PM ---------- Tình Mộng Thênh Thang Trải giấc mộng hồn dưới bóng trăng Tình thơ, ý sống, nỗi niềm dâng Dẫu bao sóng gợn vờn theo nước Điệp khúc tơ vương mãi lộng tầng! Tay chèo lẳng lặng, cứ dần trôi Nhàn nhẹ, đong đưa dưới bóng trời Lòng gửi xa xôi về bát ngát Con thuyền êm ả, lướt ngàn khơi Gió lặn, lơi dần, vọng nhớ thương Tình ai, sắc đượm dưới canh trường Khi như da diết trao ngàn thắm Lúc quyện âu sầu, giọt nhỏ sương Có lúc thăng cao, hồn trải rộng Tình yêu chấp cánh duỗi bay xa Vượt qua biển lộng ngàn chao động Trầm ngắm hoàng hôn phủ nắng tà! Rồi cũng có khi thấy mỏi mê Đường về nẻo sống nặng lê thê Đôi chân khấp khểnh đường xa quá Nhưng ảnh hồn thương mãi đậm thề… Một bầu tâm sự luyến hồn ta Quá nhớ trăng thương, nhớ mặn mà Vàng đá, sắc son lời nguyện ước Linh hồn tình ái nhịp ngân nga Dưới ánh thênh thang, lóng lánh vàng Vần thơ, ý đượm kết hồn trăng Dẫu cho nắng hạ chiều thanh vắng Lướt sóng, thuyền duyên vẫn nhịp nhàng! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:26 PM ---------- Previous post was at 10:23 PM ---------- THẮM THU Như đã yêu nhau tự thuở nào Cho nên trống vắng thấy niềm nao Đường về chốn ấy trời xa thẳm Cách trở ngàn phương để đọng sầu Chẳng nữa lần thương phải bẽ bàng Làm hồn cánh nhạn trải mênh mang Ôm buồn tan tác, sầu ai cột Héo úa tim đơn, phủ mộng vàng Anh gói tình em qua bóng thơ Gởi về yêu dấu trọn hồn mơ Để trời lạnh lẽo, giờ khuya khoắt Có trái lòng anh hết thẫn thờ! Em hỡi! Nàng ơi! Hãy vững tin Đừng buồn, đừng tủi, cứ bình yên Vì đây! Viễn xứ hồn luôn đợi Tấm mảnh chăn chung quyện nỗi niềm Chuỗi sầu lặng lẽ, giấc man miên Vọng nhớ mây đường thuở mộng niên Giờ nhạt, sương tan, trôi thống thiết Chiều tàn ủ kết ánh trăng duyên Linh hồn sỏi đá kể từ nay Trả lại xa xưa vạn héo gầy Chôn lấp ưu phiền, trăn trở hỡi Rượu sầu đổ cạn, chẳng hoài say Theo thắt năm xưa héo nỗi lòng Khát khao, vọng tưởng mối tình trong Thì giờ tri kỷ, hồn thơ mộng Đã có rồi đây, sợi chỉ hồng! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:28 PM ---------- Previous post was at 10:26 PM ---------- MỘT MỐI TÌNH SI Vẫn biết rằng em nước chảy dòng Niềm xuân phơi phới, sắc thanh trong Vô tư khép nụ, vầng dương toả Êm ả, đong đưa chẳng bụi hồng! Nhưng tôi! Kiếp bướm, quyện phù sinh Dưới ráng ban mai khát nỗi tình Lãng đãng, chập chờn theo lối mộng Nghe lòng vương vấn đoá hoa xinh Rồi cứ vườn xuân mãi lượn chao Thầm mong hé nhụy để bay vào Vậy mà mấy độ ngàn lay động Thắm vẫn vô tình ánh chẳng dao Nắng sớm, mưa chiều đêm vắng tịch Nỗi buồn phiêu lãng ngắm chơ vơ Mong xa ẩn hiện bầu loang ánh Một mảnh hồn si vẫn lặng chờ! Nào hay chuyển lộng kéo mây ngàn Tan tác thân nầy, cánh xé toang Phận bạc rã rời, tiêu tán xác Ôm sầu vĩnh biệt giấc mơ trăng… Thời gian ngày cũ đã không còn Hương thắm hôm nào nhạt bớt hơn Xanh, đỏ, trắng ,vàng…xa vắng vẻ Trả bầu cô tịch phủ hoàng hôn… Một thuở ai kia lảy tiếng đàn Đợi người xuân nữ ngắm nhìn ngang Giờ đây chỉ thoảng màu dư ảnh Kẻ để trần gian khúc võ vàng! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:34 PM ---------- Previous post was at 10:28 PM ---------- Nỗi lòng một cánh chim Ửng đằng lố nhố dãy tầng cao Đè tấm mờ đen sóng gợn vào Mỗi phút thời gian, trôi ngược lại Càng gần nhịp đập dậy lao xao! Đây rồi! chốn hẹn xứ trời Âu Cuốn lại từ nay mảnh nhuốm sầu Để bước thang mây miền đất hứa Hay vùng vương vấn, nhớ tình sâu Hò hét rộ lên phủ sóng hờn Nhịp theo nhô nhấp đẩy từng cơn Ẵm bồng, hối hả, tay bưng xách Nhẹ nhõm lênh đênh mặc sống còn Vậy mà ảm đạm níu hồn tôi Giữa cảnh rộn ràng, lượn ánh trơi Lãng đãng, chập chờn nơi trí não Niềm thương, nỗi nghẹn buộc tan trôi Còn đâu phố chợ với đường đi Bến nước, dòng sông, ánh nguyệt thề Những tiếng ê a thời tuổi dại Bao chiều kỷ niệm trải lê thê Ánh mắt người thân đâu thấy nữa Ngọt ngào gần gũi tiếng quê hương Tình yêu đang độ mùa hoa nở… Tất cả nầy đây…..vỡ đoạn trường! Biết đến bao giờ chim trở lại Khung trời yêu dấu của hồn say Hoặc phơi cánh gãy bầu sương lạnh Uất hận ngàn năm chuỗi đọa đày! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:36 PM ---------- Previous post was at 10:34 PM ---------- TÌNH VỠ
Cả một vùng đen phủ xuống rồi Trời ơi! Tình thật đã xa tôi Trọn đời vĩnh biệt, ôm tan vỡ Một kẻ sầu sương, rụng rã rời! Sao lại giờ nầy phải đứng đây Trộm nhìn pháo nổ cưới nhà ai Để trông vui đón mừng hôn lễ Và nghẹn âm thầm nỗi đắng cay Em trắng tinh khôi màu áo cưới Môi hồng rực thắm nét xuân tươi Găng tay che khuất ngày xưa nắm Rộn rã, rền vang đón một đời Có lẽ giờ đây chẳng bận lòng Bởi hồn xưa cũ mới chôn xong Hôm qua trao gửi dòng dư lệ Quà tiễn sau cùng tặng gió đông?! Tôi biết tình tôi đã lỡ làng Vì không kéo nổi một vầng trăng Cho ai được sáng khi trời tối Nên phải đành cam nhận phũ phàng Em cứ vui đi, và hãy quên Thuở nào êm ả dưới trăng lên Anh à! Đẹp quá đêm nay hỉ… Một chuỗi cung đàn… khoả mất tên Ôi hỡi! Rồi đây những giá đông Em ngồi đan áo ấm cho chồng Có nghe trong gió thời đưa thoảng Ta vắng nhau rồi…lạnh lắm không?! Nguyễn Thành Sáng
****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
thay đổi nội dung bởi: Nguyễn Thành Sáng, 10-07-2021 lúc 11:06 AM. |
Bạn có lời cảm ơn đến Nguyễn Thành Sáng với bài viết này | ||
*HaMy* (24-05-2016) |
#2
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Một mảnh đời
MỘT MẢNH ĐỜI Ánh choá vụt vù trên dãy đen Dòng xe lui tới dưới khung đèn Thân khô lủi thủi trề vai quảy Há bận phồn hoa với vọng kèn! Như tấm xương đen rải ánh tàn Mảnh sầu lặn mất, biến thành cân Đầy bao nhanh nhé thôi không kịp Mấy đứa đằng sau hớt lại phần Vội vã bươi thùng, mắt đảo liên Như tìm nơi đó nỗi niềm riêng Đủ cơm hay chỉ phần lưng lửng Để giữa sáng mai, cái bụng phiền Cuộc đời chẳng mệt trí mà lo Của cải rớt dài trời khéo cho Chỉ có vun đầy hay tóp tọp Trong bao vạn tuế dính tò tò! Bến sống là đây, những bóng đời Tung hoành ngang dọc ít mồ hôi Trải hoài trên phố vài mươi mét Từng cụm, chỉ cần…chẳng gớm hơi… Tôi thấy trong lòng nỗi xót đau Cũng nầy vóc vạc giống như nhau Một cây xanh mướt, thòng quả mộng Lại nhánh củi cùn, gãy lắc chao Ôi hỡi! Vì sao có cái nghề Không cần vốn liếng, chỉ cần đi Miễn sao lót dạ ngày qua bửa Dơ bẩn, hèn thân, chẳng bận gì! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:43 PM ---------- Previous post was at 09:22 PM ---------- MỐI SẦU BÊN DÒNG QUAN HỌ Lặng đứng chờ em ghé bến sang Bên bờ sông mát cạnh ven làng Dưới bầu êm ả vầng trăng thẹn Lắc nhẹ ánh vàng phủ bóng anh! Rồi tay vuốt nhẹ mái tình xanh Khiến trái trong em nhịp khúc hành Cảm xúc dâng trào cao vút mãi Bàn kia cứ thế chớ ngưng thôi Điệu hò quan họ chẳng pha phôi Tặng mãi cho nhau nhé mộng ơi Xin cánh đừng bay, gieo giọt khóc Để buồn canh cánh, ánh pha rơi…! Nhưng rồi gió cuốn, kéo mây dài Ngày tháng, âm thầm mộng vắng ai Thắm thoát thời gian dần cuốn mãi Ba năm biền biệt, ngóng hình anh Nào hay duyên bạc nát hồn xanh Mồ lạnh, người thương chẳng một lời Chiếc bóng, lệ hờn, sao nở khác Cho ngàn tan tác quấn em đau! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:45 PM ---------- Previous post was at 09:43 PM ---------- VƯƠNG VẤN NỖI NIỀM XƯA Sóng nước, dòng sông buổi lớn ròng Vẫn lờ lặng lẽ sắc thanh trong Sương lam ẩn hiện, màu lan toả Dưới ánh vầng dương trải nắng hồng! Nơi đây một thuở mộng vườn sinh Cánh bướm sầu ai nức nở tình Đêm vắng hanh hao buồn nhỏ mộng Mơ màng, vọng tưởng đoá hoa xinh Ngày tháng thân nầy cứ lượn chao Cành kia nơi ấy, mãi bay vào Bao lần ngân tiếng tim khua động Mà thắm vô tình chẳng lắc dao Đêm sương mù mịt, bầu cô tịch Dõi bóng, thẫn thờ, nỗi nghẹn vơ Bỏ gánh đêm trăng, mò suối ánh Vơi niềm tan tác, héo thu chờ! Ngờ đâu lạc gió, xé mây ngàn Quấn cánh lỡ làng rách toạt ngang Rụng rã tơi bời, rơi nát xác Nghẹn ngào hồn bạc lịm mơ trăng… Vần thơ, ý nhạc bến xưa còn Dẫu tháng năm dài vẫn đượm hơn Tiếng nấc tận cùng ôm quạnh quẽ Gieo niềm rung cảm chuỗi hoàng hôn Giờ đây loáng thoáng khúc cung đàn Vượt vút thượng tầng, cõi lộng ngang Vương vấn hương xa, hồn dĩ ảnh Dạt dào, lãng đãng giấc tơ vàng! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:47 PM ---------- Previous post was at 09:45 PM ---------- MONG NGÀY CON HIỂU MẸ Nhìn con trong sáng, hồn nhiên quá Mà thấy nỗi niềm mẹ xót xa Dẫu đáy tâm hồn muôn vạn sóng Nhưng nào có thể trải lòng ra! Sợ trẻ buồn đau tối sẩm đời Lắc chao thuyền mộng hướng trùng khơi Để qua mấy độ bầu rung chuyển Cánh nhạn thênh thang rụng rã rời Bởi vậy âm thầm, cuốn lặng thinh Từng đêm quạnh quẽ ngắm trăng lên Nhưng trăng nhạt lắm sau ghềnh núi Nhỏ lệ sầu ai, mẹ tủi hờn Cuộc đời ảm đạm có gì vui Chỉ ánh tơ vàng của mẹ thôi Xem bướm nhởn nhơ đùa nắng sớm Lòng như chua xót với bồi hồi! Nước lửa hai chiều xoay đối nghịch Tình thơ, ánh thép, sắc đôi nơi Mẹ cha khô hạn vùng sa mạc Sao có ngàn hoa nở mộng đời Ngậm đắng, nuốt cay chuỗi tháng ngày Hương xưa ngây ngất biến thành cây Chơ vơ tượng đá ngoài hoang đảo Buồn lắm con à! Con có hay Mẹ mong trái bóng của thời gian Cánh lộng vươn thăng tận chốn ngàn Trên cõi không trung nhìn vọng xuống Con hay, con hiểu cảnh mờ trăng! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:48 PM ---------- Previous post was at 09:47 PM ---------- NỖI LÒNG CON NHÌN MẸ Mẹ ơi! Nhìn mẹ nét u hoài Ngày tối thâm trầm, vẻ đắng cay Sóng biếc nhạt nhòa, trôi lạc lõng Như còn mảnh xác, khuất hồn tây! Hằng đêm lạnh lẽo bên khung mờ Thơ thẩn mẹ ngồi thả ý mơ Bóng chiếc cô đơn chìm tịch vắng Cuốn mình đáy cốc, lệ chơ vơ Đàn cò đẩy nhẹ dưới canh tàn Cạnh mái rêu sầu, giọt nhỏ trăng Sắc ánh thu mờ trông lá rụng Võ vàng, thắt thẻo úa ngàn năm Con biết mẹ buồn, thật lắm buồn Đìu hiu hoang đảo nhịp hồi chuông Dư âm đưa vút về xa vợi Rồi loãng tan trôi giữa quạnh trường! Tâm sự riêng mình, mẹ đóng băng Nào ai chia sẻ dạ hoài trăng Chỉ màn ảnh bé khuya bầu bạn Vơi bớt nỗi lòng tủi héo hon Con đã lớn rồi, mẹ có hay Biết nghe, nhìn thấy cảnh tình ai Tim rung, cảm nhận niềm đau khổ Nghẹn ngắm thân thương vướng đoạn đoài Từ lâu thấu hiểu cảnh nhà ta Mẹ ở nơi nầy, bóng lặn xa Bởi kéo đàn ngân, treo ngược gió Làm sao vọng được tiếng hồn hoa Đừng khổ, đừng hờn nữa mẹ ơi Còn con bên cạnh suốt canh đời Dòng sông luôn chảy cùng năm tháng Vạn thắm, ngàn hương mãi tặng người! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:53 PM ---------- Previous post was at 09:48 PM ---------- Em ơi đừng lo Chẳng có sao đâu em chớ lo Chiều tà anh đứng nỗi sầu lơ Trôi hồn lờ lững về xa vợi Ảm đạm như buồn với ngẩn ngơ! Tình hỡi! Ngàn yêu dấu của anh Mây đời lắm bận thoáng mong manh Con tim giây phút hằng lay động Và gió phương trời lúc chậm nhanh Sáng sớm sương tan, bầu ánh rực Vầng hồng lan toả rạng cung mây Có khi mờ ám quần che trải Một thoáng u tờ phủ đó đây Cuộc đời, nẻo sống lắm rầu lo Có lúc ưu phiền réo gọi ta Như biển ngàn khơi hằng sóng biếc Bao lần cuồng nộ, dậy phong ba! Anh đã nhận nhiều nỗi khổ đau Những ngày xưa cũ uống mưa ngâu Và ăn trái đắng vào thân phận Từng chuỗi trăng thu nhỏ bạc đầu Một khoảng chim đời bị trúng thương Đêm mờ rủ cánh dưới trăng sương Nghe con dế nhỏ kêu chành chạch Tợ tiếng nỉ non khóc mộng đường Thì có gì đâu một thoáng mà Những lần buồn nhẹ chợt trào ra Chỉ như gió thổi vờn cây cỏ Thoáng chốc bay về một chốn xa Đừng lo lắng nhé hỡi em à! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:56 PM ---------- Previous post was at 09:53 PM ---------- CÓ PHẢI NGƯỜI THƯƠNG Lâu rồi ta sống trong hiu quạnh Khắc khoải nỗi lòng theo tháng năm Tìm gió, tìm mây làm bậu bạn Trải lòng lai láng dưới trăng xanh Sao thấy nỗi niềm bi thiết mãi! Cái gì vương vướng chẳng phôi phai Cung buồn đeo đẳng theo ngày tháng Nẻo vắng thang thênh, chuỗi sống hoài! Có lúc hận mình! sao mãi nhớ? Buộc năm, bó tháng với chơ vơ Có gì để phải ta lưu luyến? Một áng phù vân lững dật dờ! Ta đã âm thầm gắng để quên Vơi theo năm tháng chuyện buồn tênh Trải lòng thế sự, nuôi vương vấn Ý sống yêu thương dậy sóng rền! Ta thấy thương người trong giá lạnh Buồn cho thân phận kẻ sầu canh Hồn đây phơi trải theo mây gió Vượt suối, băng đồi dưới ánh trăng Có những đêm khuya nghe gió lộng Ánh hồn lờ lững, mắt đưa trông Xa xa mây ám vần bao phủ Nhấp nhố trùng dương, sóng cuộn dòng! Thuyền ai bé nhỏ trong giông bão? Sóng nước chập chùng, mỗi lúc cao Ôi hỡi! chông chênh thuyền nhỏ quá! Làm sao chịu nổi với ba đào! Lòng thấy xót xa cuộc biển đời Thuyền đi, kẻ sống, cảnh chơi vơi Chim trời xoải cánh bươn mồi sống Ngọn gió cuồng phong dập tả tơi!... Ta về thui thủi dưới khung buồn Đi nữa mà chi! để lệ tuôn! Vì bởi gió hồn mong mảnh quá Làm sao ta trải tấm chăn thương! Thân phận, cảnh đời đọng với thơ Cho lòng vơi bớt nỗi bơ phờ Từ đây trăng gió ta bầu bạn Chẳng nhớ, chẳng thương, chẳng đợi chờ!... Tình cờ dạo bước ở cung mơ Một bóng trang đài trổi nhạc thơ Đã khiến lòng ta bừng xúc cảm Phải chăng tiền kiếp tự bao giờ! Nghe lòng ấm lại thời xa vắng Nhạc khúc êm đềm dưới ánh trăng Gió đẩy hồn ta về tít tận Để từng giây phút thấy lâng lâng Có phải người thương dưới ánh vàng? Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:58 PM ---------- Previous post was at 09:56 PM ---------- THAO THỨC DƯỚI THU Cuối hạ qua rồi lại đến thu Đem từ vạn kỷ chốn âm u Về đây kết tụ, đưa hồn trở Vọng nhớ thâm tình nỗi lắc lư Mảnh lòng trăng chết chợt reo buồn Khiến thức thao hoài, giọt nhỏ luôn Rồi thẳm trôi xa về diệu vợi Tìm hồn xưa cũ để trao thương Lặng lẽ bốn bề phơi điểm vắng Gió bay lảy lá rụng chơi vơi Làm bầu mờ nhạt thêm mang nhớ Và lá đong đưa nhắc nhẹ lời Thu đến trả về những chuyện quên Bao ngày trôi biển, nổi lênh đênh Hải âu nhìn thấy còn chê nhẽo Nay giũ bọt bèo, rộ sáng lên… Loanh quanh lại nhớ nữa thu ơi! Tình ái năm nào quá hỡi ôi! Trăng thuở ngày xưa sao thắm đượm Trăng giờ lờ lững cánh bèo trôi! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:02 PM ---------- Previous post was at 09:58 PM ---------- LỜI CỦA KHÔNG GIAN Mi cứ vui đi! Mặc kệ ai Dẫu cho bên cạnh cảnh heo may Mở thùng, hát lớn, rùm trời đất Bởi cõi san hà của tụi bây! Cho cả không gian sầu lặng tiếng Đón đưa tiếng rú giữa rừng khuya Khiến bao gần gũi đều tơi tả Trước đám âm binh lũ lượt về Giúp con cháu đở phải lo thêm Bệnh hoạn ông bà sớm được yên Thân xác tạ tàn, mi đẩy lẹ Bằng âm thanh rộn xé bầu đêm Để kẻ về khuya, làm dậy sớm Rã rời, mệt mỏi, xụ từng cơn Mau tìm cảnh giới, miền an lạc Thoát kiếp cần lao lắm tủi hờn Mi cứ rùm đi! Bởi có mi Đời nầy hạnh phúc, chẳng suy vi Có ai thể sánh cùng mi được Chúa tể một vùng vạn lối đi Rồi đây sử sách sẽ ghi tên Một thuở anh tài dậy tiếng rên Công lớn giúp người lân cận được Tiêu hồn, lạc phách, bực từng cơn Mi được đại công, ép tiếng đời Cái nhìn ghẻ lạnh lủ đười ươi Dại khờ, kém cỏi, đầy hoang dã Xé nát không gian, chẳng kể người! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:04 PM ---------- Previous post was at 10:02 PM ---------- CHIỀU VỌNG Chiều về thoáng nhẹ vầng loang nắng Một phía bên vườn thoảng chút hương Vài đứa mục đồng cười rộn rã Lùa trâu lững thững bước trên đường Lẳng lặng cung mờ trôi nhạt vắng Có con ếch nhảy động cành dao Khiến người thao thức lay hồn tứ Dõi mắt trông trời, dạ xuyến xao! Để tâm trổi nhịp êm đềm nhẹ Rồi ngắm mây tàn, vọng bến xưa Dẫu lặn nhưng tình trăng vẫn ngát Buồn cho nhẫn ái lại không vừa Những buổi chiều tà nhung nhớ mộng Nhỏ lòng vương vấn một thời nhanh Dòng sông, thuyền cũ chiều nay hiện Đưa mảnh xưa hồn vọng ánh thanh! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:06 PM ---------- Previous post was at 10:04 PM ---------- TẠ TỪ ẢO VỌNG Rút sợi vô hình trong vũ trụ Buộc vào ảo vọng, trói hồn ta Để hơn ba chục năm dài đẳng Đeo đuổi, biến thành một bóng ma! Bám theo thống thiết thành mơ tưởng Để nắng nhạt chiều thấy tả tơi Vắng lặng bao ngày ôm khắc khoải Mơ hồ, vò võ cảnh chơi vơi Đêm ngước khung trời thấy tác tan Níu hồn thơ thẩn buộc lời than Cho tăng nỗi nhớ rồi trăn trở Lảy khúc u hoài dưới bóng trăng! Trôi vào chuỗi sống ngàn khô hạn Tà ngắm hoàng hôn thấy lạnh lùng Biển sóng trùng khơi gờn huyễn hoặc Dãy trời ảm đạm cuốn mông lung Tháng năm héo hắt cứ dần theo Chân kéo nặng nề hai ống teo Biến tái tê thành cơn thắt thẻo Vừa đau, vừa bước, mặt buồn hiu Phải chăng đã chết một linh hồn Từ thuở biển cuồng, sóng lộng cơn Cái xác lênh đênh trên ảo ảnh Bồng bềnh, dờ dật, nổi trôi vờn Hôm nay nước đẩy tấp vô bờ Tỉnh giấc điệp dài, chuỗi xác xơ Chân cất, tạ từ sông ảo mị Lần về nẻo sống, cánh chơ vơ! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:07 PM ---------- Previous post was at 10:06 PM ---------- LÃO ĂN XIN Đàn réo rắt cung trầm ai oán Một trời sầu bảng lảng dần trôi Hắt hiu cảnh sống bên đời Tấm thân tàn tạ, rã rời hoa xuân Dáng còm cõi, tay bưng bát mẻ Lão lum khum thỏ thẻ đôi lời Xin người nhỏ chút cho tôi Cảm thương thân phận một đời khổ đau Cơn lay nhẹ, lao xao cành lá Chim một đời cánh gió tung bay Còn đây một cánh chim nầy Tả tơi, rụng gãy, chuỗi ngày tối tăm… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:09 PM ---------- Previous post was at 10:07 PM ---------- CÁM ƠN TRỜI THU Thu ngập hồn thu, ngập lá thu Để trời thu quạnh quá âm u Cho mang tư lự vào trăn trở Dào dạt tâm tình phải lắc lư! Nếu chẳng có thu chắc ít buồn Nhưng hồn thơ thẩn thiếu nguồn tuôn Thả lòng lai láng về xa vợi Kéo ánh trăng trời trải bóng thương Bao chuỗi cuộc đời như trống vắng Nỗi niềm cảm xúc phải chơi vơi Thiếu bầu u ám sao tình nhớ Thiếu lá vàng rơi, mất vạn lời! Và nếu không thu sẽ chóng quên Tình trăng, biển nước sớm lênh đênh Không gian xa cách, lòng mau nhạt Bởi thiếu gió rì để gợi lên Cảm ơn thu lắm nhé! Thu ơi Trải tấm mây sầu phủ ỉ ôi Cho mộng, ý, hương khơi thắm đượm Dưới chiều thu lạnh, cánh hồn trôi!... Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:10 PM ---------- Previous post was at 10:09 PM ---------- THEO MA VỀ VỚI MỘNG YÊU Đêm khuya lặng lẽ, ta ra sông Gặp cái hồn trôi nỗi bập bồng Lòng chợt hiếu kỳ, ta ghé lại Hồn kia thoắt dậy, đứng trên dòng! Lạ quá! Ai kia! Sao giống giống! Cái hình, cái bóng ở trong mơ Từng đêm trăn trở nghe vương vấn Như nhớ, như thương, nỗi đợi chờ! Chàng ơi! Chàng hỡi! Anh gần lại Để bóng hồn em được nắm ai Cho trái tim ma trôi sóng nước Giật mình, đập nhịp mộng liêu trai! Giờ đã gặp rồi, xin ở lại Để ta hai đứa biến hồn bay Dần theo con nước vào không tận Đón ánh nguyệt vàng để ngất ngây! Nàng hỡi! Theo nàng! Ta xuống sông Cùng làm cánh gió trải mênh mông Mặc cho tạm giã đời nhân thế Hai mãnh hồn ma, một bến lòng Vậy thì đôi mắt thắm tình xanh Chàng nhắm lại đi để thiếp ghì Rút lấy linh hồn đưa xuống nước Ngàn năm ta mãi mộng ma thì! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:12 PM ---------- Previous post was at 10:10 PM ---------- HAI HỒN MA NÓI CHUYỆN (1)
Cặp Hồn Tình đang thưởng ngoạn…… Nàng hỡi! Hãy theo ta bước lên Nhìn xem ai đó nổi lềnh bềnh Sao như giông giống người quen biết Quảng sống đời ta chuỗi gập ghềnh… Chàng ơi! Người đó chính là chàng! Hằng thở, hằng than dưới ánh vàng Thui thủi một mình đêm vắng lặng Nghẹn đời, khóc hận, bóng lang thang Rồi khuya đêm ấy chàng thơ thẩn Đến bến sông nầy để kiếm trăng Ngất lịm hồn tình trong xúc cảm Xuất hồn theo thiếp, bỏ trần gian!... Vậy là ta đã chết rồi sao! Nàng nói ta nghe tợ giấc bao Tận đáy tâm can như dậy sóng Từ trong tấc dạ thấy nao nao! Nàng biết tại sao ta phải chết? Phải làm một cái bóng hồn ma Rồi đây ngày tháng nơi âm cảnh Vương vấn dương trần phải xót xa!... Chàng ơi! Trần thế chàng đang sống Cát, bụi, nắng, sương dậy sóng lòng Chàng nặng tâm hồn, đa cảm xúc Tái tê, khắc khoải, chuỗi đông phong! Tim chàng sẽ nghẹn nỗi niềm đau Gió lốc hồn ai rực mối hờn Từng chập canh khuya trăng lộng ánh Cẩu linh tru, hú rống từng cơn! Em quá thương ai cảnh phũ phàng Ngàn yêu, ước hẹn dưới trăng vàng Cho nên rút lấy hồn anh xuống Mộng giới theo em, thoát ngục trần!.. Nguyễn Thành Sáng |
#3
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Hai hồn ma nói chuyện (2)
HAI HỒN MA NÓI CHUYỆN (2) Hai hồn tình đang thưởng ngoạn… Chàng ơi! Hay để em gồng thổi Đẩy xác của anh tới mé bờ Cho bóng trăng xanh ôm ủ ấp Để người đâu đó cất chôn cho!... Thôi thôi hãy mặc đi nàng ạ Cái xác phù vân dẫu rã ra Gíúp cá, giúp tôm nuôi sự sống Nghĩa gì thể chất của thân ta! Ta mãi còn đây một mãnh hồn Ngàn năm sống trọn cõi thâm sơn Gió sương bậu bạn, tình sông nước Và bóng hồn nương mãi sắc son!... Nhưng rồi chiều xuống, ngắm hoàng hôn Chàng có nhớ thương, có chạnh hồn Lưu luyến một thời trên cõi thế Để rồi trở lại… thiếp cô đơn!... Ta đã chán rồi cuộc thế nhân Nơi đây giết mộng, lắm hờn căm Ngựa thiêng chân trói, sầu vang hí Uất ức cầm canh, mãi sét gầm! Ta đã hằng đêm gào với gió Ưu phiền, ray rức với trăng sương Hận đời nhân thế, bao oằn oại Để tấm chăn thương rã đoạn trường! Vậy thì chàng hỡi! Hãy phai phôi Hồn mãi bên em sống vạn đời Âm cảnh phiêu diêu, hồn hưởng lạc Tình tang trăng gió mãi đầy vơi! Em sẽ kéo mây ủ ấm chàng Lấy sương hóa rượu rót chung ly Hái sao chuyển phép thành mồi nhắm Hai bóng hồn ma ngất mộng thì!... Hay hay! Ta sẽ đắm say mơ Để mãi từ nay chẳng thẩn thờ Thà sống nghìn năm trong cõi chết Hơn là lồng lộn hận chơi vơi!... Kha! Kha! Kha!... Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 05:34 PM ---------- Previous post was at 05:32 PM ---------- HAI HỒN MA NÓI CHUYỆN (3) Ba ngàn năm sau, vào một buổi chiều… Chàng ơi! Sao thấy chàng tư lự! Mắt thắm như buồn, hướng vọng xa Có phải thiếp đây lầm lỗi dại Để hồn lang giận, thấy phôi pha!... Nàng ơi! Vạn ái, muôn ân mộng Nàng đã tặng ta ngất lửa nồng Tình thắm tận cùng nơi tột đỉnh Nào đâu đêm sáng, nhạt trăng lòng!... Nếu thế cớ sao chàng ảm đạm? Như sầu héo úa, nỗi chơi vơi Hồn thương như nghẹn rồi tơi tả Bỏ thiếp chiều nay phải ngậm ngùi!... Trọn trái hồn ta đã tặng nàng Nghìn năm, vạn kỷ chẳng phôi tàn Chiều nay bổng thấy như buồn bã Chạnh nhớ mẹ cha phải trở trăn! Thấy nhớ họ hàng, bao quyến hữu Cây đa, bến vắng, một con đò Đêm trăng thơ mộng, tình sông núi Đã khiến lòng ta mãi xác xơ!... Có phải chàng nay mong trở lại? Trần gian nơi đó của ngàn phương Luân tròn, suối biếc, quay về gốc Ray rứt, muốn tìm lại mối thương! Rồi đây vắng lặng nơi âm cảnh Thiếp khóc cô đơn, rã mãnh hồn Xa cách nghìn trùng hai cõi giới Dương gian, chốn mộng, nát tình đơn! Nhưng ơi! Chàng hãy phóng hồn đi Thiếp quá yêu ai, chẳng kéo ghì Đâu nỡ nhìn chàng vương ngấn lệ Năm canh vò võ, chuỗi sầu bi!... Nàng ơi! Ta quá! Quá yêu nàng! Nhưng nhớ quê hương, nhớ thuở vàng Bao nghĩa ân tình, bao kỷ niệm Nhớ đời dương thế, phải bâng khuâng! Trăm năm dương thế, ta quay lại Chỉ mấy tháng thôi ở chốn nầy Nương hỡi! Mộng tình! Hồn bạn ngọc Hãy chờ! Ta sẽ trở về đây!... Thế rồi hồn chàng trở về cõi thế…. Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 05:37 PM ---------- Previous post was at 05:34 PM ---------- NỖI SẦU MA NỮ Sau khi chàng đi… Ôi! Chàng đã đi rồi! Bỏ lại ta Nỗi sầu tan rã giọt sương pha Còn đâu ngàn sáng, thiên huyền diệu Dìu dặt trăng thương, ánh ngọc ngà! Khung trời đêm tịch, mây u ám Trăng đã lặn tàn, lạnh lẽo thêm Sao thấy lòng ta buồn bã quá Dế sầu nắc nẻ chuỗi đêm đen! Hoa ơi! Có thấy dòng châu lệ Ta nhỏ xuống đây cảm nhớ hoài Và nước! Sao ngươi chìm lạnh giá Lững lờ trôi nổi, cuốn hồn ai! Ta thấy tim ta trong nỗi nghẹn Hết rồi ngàn kỷ tiếng yêu em Để nay sầu thảm, tình tan tác Liễu héo, nguyệt tàn, rủ bóng đêm! Em thương nhớ quá hồn lang ạ Đâu nỡ lòng nào muốn cách xa Nhưng bởi nhìn ai buồn khoé mắt Thôi đành mất nhịp điệu ngân nga! Trăm năm dương thế chàng còn nhớ? Một bóng hồn ma ở chốn nầy Ngàn năm thiên cổ ta yêu dấu Trăng gió hương nồng vạn ngất ngây!... Không Không! Không thể mãi buồn than! Vò võ năm canh lụy nhớ chàng Ta sẽ tìm ai nơi cõi thế Cho tình sống lại mộng ngàn năm!... Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 05:39 PM ---------- Previous post was at 05:37 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (1) Chập sáng, chập mờ, ta mãi bay Gió vi vút thổi, rát bên tai Chung quanh co sẩm, bầu hoang tịch Tận tít tầm xa, ánh loé lay! Ô kìa! Bên ấy phải lam chiều? Sao nó dật dờ rồi lại xiêu Ạ! Hoá ra hồn ai cũng bước Về âm gian sống với ma yêu? Còn đó! Một hồn như giục giã Cũng bay, cũng hướng cõi trần gian Kéo lùi âm cảnh về thăm thẳm Bóng cũng như buồn rồi vụt ngang! Gió thổi ù ù, ta tiếp bay Tìm về cõi thế…mà…tìm ai? Mẹ, Cha, Chị đã nghìn muôn kiếp Biết phải tìm đâu? Hỡi bóng say! Ta thấy lòng ta như thống thiết Nỗi buồn nhung nhớ xé tâm can Mẹ, Cha, Chị hỡi! Con, em tội Bỏ mối thâm tình phải nát tan! Con biết tìm đâu gặp Mẹ Cha? Để quỳ gối xuống tạ sanh thành Và thèm nghe tiếng người hờn trách Sao lại ra đi ? Nỡ đoạn đành!... Trên đường tìm về cõi thế hồn lang Vừa bay vừa đau khổ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 05:41 PM ---------- Previous post was at 05:39 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (2) Trên đường về cõi thế hồn lang vừa bay Vừa đau khổ, bao ký ức xa xưa hiện về… Gió vẫn bên tai vi vút thổi Niềm thương, nỗi nhớ xé hồn ma Tìm về cõi thế trong đau khổ Ký ức xa xưa sống hiện ra!... Mẹ ơi! Con nhớ Mẹ vô cùng Nhớ ánh mắt thương, nhớ Mẹ hôn Giấc ngủ, miếng ăn ngày thơ ấu Năm canh Mẹ thức dỗ ru con! Con lớn lên dần theo tháng năm Từng tơ, từng sợi, Mẹ đan thầm Cho con chiếc áo, cơn đông giá Sức Mẹ mỏi mòn, mắt Mẹ thâm! Mẹ dạy a ơ con đọc chữ Dạy lời đạo lý, dạy làm thơ Vun cây hạnh đức, tâm khai mở Nuôi chí tang bồng, phỉ ước mơ… Con lớn lên dần bên gối Mẹ Yêu thương bát ngát, ngợp trời mây Mẹ mong con lớn, nên hồn sĩ Rạng rỡ tông đường, xứng đáng thay! Mắt Mẹ suối trong, tình thắm thiết Trọn đời chung thủy với phu quân Trọn lòng nuôi dạy hai con trẻ Một tấm lòng son, vẹn chữ cùng! Ôi hỡi! Gió bên tai vọng hú Nỗi niềm nhớ Mẹ thắt lòng ta Rồi đây trở lại trên dương thế Hình bóng Mẹ hiền đã ngàn xa!... Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 05:43 PM ---------- Previous post was at 05:41 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (3) Hồn Lang vừa bay trên đường tìm về cõi thế, Nhớ Mẹ khóc, Kế tới nhớ đến Cha… Gió âm vẫn vút, xót hồn ma Lang lại sụt sùi, khóc nhớ Cha Nay đã ba nghìn thu thẳm thẳm Tìm đâu hình bóng của cha già! Ôi! Cha ơi! Thống thiết lòng con Tận đáy hồn sâu, nỗi héo hon Thuở ấy đong đầy tình phụ tử Mà nay trăng sáng đã không còn! Một đấng anh hào trong Bộ Tộc Sĩ hùng, tráng chí của cha tôi Tác tan, giày xéo quân xâm lược Thế yếu, quân nghèo phải tả tơi! Cha đã uất hờn, thu ánh nguyệt Âm thầm mài kiếm dưới trăng sao Chờ ngày kết tụ nguồn sinh lực Nở rộ vườn thiêng vạn sắc đào! Mắt sáng, thâm trầm nguồn dũng liệt Vai cung, tay nỏ thẳng rừng sâu Thú mồi săn bắt về nuôi sống Dạy dỗ con thơ nghĩa khí hào! Những đêm trăng sáng, ánh lung linh Trầm mặc, suy tư, đứng một mình Nỗi nhớ, niềm thương về đất tổ Cha buồn, Cha lặng, nỗi điêu linh!... Cha ơi! Con quá nhớ cha già! Mãi mãi mất rồi ánh nguyệt sâu Đứt đoạn tim gan, ngàn nỗi nhớ Thiên thu biền biệt, biết tìm đâu!... Hồn lang vừa bay, nỗi lòng quá đau khổ Nước mắt thương nhớ chảy dài… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 05:53 PM ---------- Previous post was at 05:43 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (4) Trên đường bay tìm về cõi thế với nỗi lòng buồn vô hạn… Tim hồn nhớ Mẹ, nhớ Cha già Xa xót, tái tê ghịt bóng ma Lang thấy nỗi lòng đau đớn quá Dừng chân ghé lại gốc cây đa! Âm cảnh hoang vu, bầu tĩnh mịch Im lìm, lặng lẽ, tịch hoang sơ Sương lam phảng phất mùi ma khí Chờn chập ma trơi, ánh nguyệt mờ! Hồn chợt lại buồn, thương nhớ chị Hương kiều giống Mẹ giỏi vần thi Một dòng suối ngọc nơi hoang dã Một ánh trăng xanh tuổi mộng thì! Tóc em chị thắt ấm tình thương Bé nhỏ thơ ngây chị dẫn đường Da cọp Cha săn chị kết áo Tên tre chị vót, máu tay tuôn! Tháng ngày dần lớn nơi hoang vắng Nghĩa chị, tình em thắm thiết lòng Róc rách suối reo, dòng nước chảy Yêu thương nhịp khúc trải mênh mông!... Ta thấy nghẹn đau trong nỗi nhớ Ngàn xưa quay lại tợ như mơ Chị ơi! Giờ chị về đâu hỡi! Trăm nhớ, ngàn thương…bóng dật dờ! Nuốt lệ đứng lên, hồn tiếp vụt Bên tai gió rít vẫn từng cơn Xa xa vài bóng hồn ai đó Như cũng khóc đau, lắc chập chờn!... Đau lòng quá, hồn lang vẫn tiếp tục bay, tìm đường về cõi thế… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 05:55 PM ---------- Previous post was at 05:53 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (5) Mỏi mệt hồn lang bay lên ngọn đa bên đường ngủ và mơ… Bầu cảnh vật âm u, cô tịch Nỗi lòng đau, mù mịt hương xưa Hồn lang mệt mỏi dật dờ Ngọn đa đáp xuống, ngủ mơ gặp nàng!... Chàng ơi hỡi! Hồn trăng vằng vặc Toả ánh vàng, quyện chặt tình ta Rượu sương thiếp đã rót ra Mời chàng uống cạn, ngân nga nỗi niềm! Ánh trăng sáng bên thềm tình ái Hồn đôi ta mãi mãi ngàn thương Bao giờ trời mất trăng sương Tình ta mới cảnh đoạn trường, chia tay! Hồn nương ơi! Đêm nay trăng sáng Cõi lòng ta lai láng yêu nàng Bao giờ hết ánh trăng vàng Thì đôi cánh nhạn mới tan mảnh tình! Ta nốc cạn chun tình nàng rót Rượu sương nồng từng giọt thấm môi… Ta nghe say đắm tình rồi Nàng ơi! Nàng lại sát ngồi bên ta! Thiếp yêu chàng tận xa vạn kiếp Muôn tơ lòng, khúc điệp thời gian Vai chàng em tựa mơ màng Lâng lâng xúc cảm, bên chàng đắm say! Cơn gió nhẹ lay lay hồn mộng Thiếp nghe lòng dấy động yêu đương Chàng ơi! Ôm lấy hồn thương Cho em ấm áp, gió sương mặn mòi! Ta ôm nàng, yêu ơi! Thắm thiết Lòng đêm nay da diết làm sao Gió trăng dìu dặt ngọt ngào Đêm nay cạn chén rượu đào ngất ngây!... Hồn lang đang sống trong mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 05:57 PM ---------- Previous post was at 05:55 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (6) Hồn Lang vẫn đang chìm trong mơ… Chàng hãy ngủ, thiếp ngồi bên hát Kéo gió về thổi mát hồn lang Ru anh giấc điệp mơ màng Mượn bầu quang ánh, đắp chàng che sương!... Chàng có hiểu! tơ vương lòng thiếp? Thuở năm xưa nắng đẹp, ngày xuân Hái hoa thiếp ở bên đường Nhìn chàng rong ruổi, vó cương oai hùng! Lòng ôm ấp niềm rung, nỗi nhớ Ánh trăng lòng trăn trở yêu đương Làm sao thiếp gặp người thương? Gió trăng quyện ánh trên đường hương hoa! Cảnh tan tác xảy ra Bộ Tộc Tên lạc đường cắm thọc lưng em Trở thành uổng tử về đêm Tìm chàng khắp nẻo, nỗi niềm oặn đau!... Nàng ơi hỡi! Mối sầu non nỉ Ta đã nghe cạn ý lòng nàng Sương khuya nhỏ giọt đôi hàng Khóc cho thân phận phũ phàng đời hoa! Đây tâm sự của ta nàng biết? Một con tim tha thiết yêu nàng Hái hoa thuở ấy bên đàng Dung nhan diễm lệ, ánh vàng ta say! Sau tan tác, tìm ai biền biệt Ta thấy lòng da diết nhớ thương Hằng đêm mơ mộng vấn vương Bóng hình ẩn hiện, canh trường tương tư! Ta lận đận, dật dờ lầm lũi Đêm trăng mờ thui thủi bờ sông Hồn ai đứng dậy trên dòng Nét hoa yêu dấu, mộng lòng của ta! Mẹ, Cha, Chị trôi xa bè lật Sống hay còn đã bặt âm tin Tận đau chỉ có còn tình Thôi thì hồn mộng, ma sinh bỏ sầu!... Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 05:59 PM ---------- Previous post was at 05:57 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (7) Hồn Lang vẫn chìm trong mơ… Chàng yêu ơi! Vời vợi đêm nay Gió dìu dặt nhẹ lay hồn mộng Hãy quên thống thiết nỗi lòng Cùng nhau nồng ấm bên dòng sông trăng! Chàng có thấy lâng lâng niềm cảm? Mây lững lờ từng mảng trời xa Hồn ta theo gió ngân nga Thênh thang cõi sống, gần xa cõi trời! Dòng sông thương ngàn trôi viễn xứ Con chim buồn lữ thứ rồi bay Cảnh đời sầu thảm u hoài Như cơn gió nhẹ thổi lay hồn tình!... Hồn nương ơi! Trăm nghìn ý sống Vạn sự đời khuấy động thời gian Chỉ như một giấc mơ màng Sau khi tỉnh mộng, ngỡ ngàng đêm nay! Hãy lãng quên, hãy say tình mộng Mãi ngàn năm hai bóng hồn ma Gió trăng thắm thiết mặn mà Hương tình vạn kỷ, hồn hoa say nồng! Nàng ngồi sát vào lòng ôm chặt Đừng nghĩ gì, hãy mặc nắng mưa Ta yêu ngây ngất canh khuya Ngàn ân, vạn ái, đầm đìa sương trôi!... Hồn lang ơi! Đừng rời giây phút Trọn đêm nay ta trút cạn yêu Đắm say, say đắm thật nhiều Gió mây vần vũ, hiu hiu mộng ngàn! Thiếp tha thiết yêu chàng ngút tận Hãy ôm em, đừng bận suy tư Phong ba, bão táp em chờ Chàng cho em mãi, mãi giờ đắm say!... Nương tử ơi! Đêm nay ta sẽ Kéo mây về, mạnh mẽ cuồng phong Cho ma dậy sóng trên dòng Hồng đào dờ dật, mênh mông cõi bờ!... Hồn lang vẫn đang mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 06:01 PM ---------- Previous post was at 05:59 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (8) Hồn lang vẫn trong mơ… Trăng gió quyện êm đềm, thắm thiết Lúc nhẹ nhàng, lúc thiệt phong ba Yêu đương khúc nhạc ngân xa Tận cùng xúc cảm, hồn ma dật dờ!... Chàng ơi hỡi! Hãy chờ thiếp biến Lá, cây trôi kết chuyển thành thuyền Cho đôi hồn bóng ma duyên Du sơn, ngoạn thủy về miền thênh thang! Biến! Biến! Biến! Nầy chàng! Em đã Con thuyền ma êm ả chờ ta Vậy thì chàng hãy bước ra Sông trôi ngắm cảnh, ngân nga nỗi niềm!... Hồn nương ơi! Con thuyền ma mộng Đang nhẹ nhàng lướt sóng trên sông Ta nghe sảng khoái trong lòng Lung linh ánh nguyệt trên dòng sông mơ! Cây, hoa, lá hai bờ lay nhẹ Vài chim ma khe khẻ líu lo Xa xa nhấp nhố con đò Gió vi vút thổi ro ro tai hồn!... Lang yêu ơi! Chập chờn bóng nước Cá trên dòng lả lướt đùa bơi Mây trôi lờ lững khung trời Thiếp nghe dào dạt, đầy vơi ngọt ngào! Chàng hãy lại kết vào hồn thiếp Đôi ma tình hòa nhịp mê say Trên thuyền du ngoạn đêm nay Về miền viễn mộng, ngất ngây tâm hồn!... Nàng yêu ơi! Ta vờn con nước Đưa thuyền tình ra trước biển khơi Nhìn xem sóng nước ngàn đời Cho lòng lai láng, hồn trôi tít ngàn! Cho âm giới thênh thang ý sống Khung trời ma lồng lộng cuồng phong Trùng dương dậy gió, dậy giông Biển gào, nước thét, cho lòng…bớt đau!... Hồn lang gào trong mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 06:03 PM ---------- Previous post was at 06:01 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (9) Hồn lang gào trong mơ….. Nầy gió hỡi! Dậy cuồng phong bão tố Cho biển đêm sóng vỗ nhịp hờn căm Cõi thâm u rừng thiêng lặng âm thầm Vạn tiếng hú, rống vang từng chấn động! Nhớ hồn thiêng, lòng ta nghe trầm thống Mãi ngàn đời khuấy động tận tâm can Quê hương đâu! Giờ nghẹn cảnh lầm than Cơn tan tác, phũ phàng đau thống thiết! Để hôm nay mối sầu cơn vong biệt Một âm hồn da diết nhớ nguồn thương Tìm phôi phai, chìm đắm với tơ vương Yêu ma mộng trăm đường…rồi lại nhớ!... Nầy hồn lang! Biển mơ lồng lộng gió Sao như chàng đứng đó, nỗi suy tư Cung đêm buồn, chập chờn trên sóng dữ Như lững lờ bóng phủ mảnh trăng thu! Dòng biển đen nhấp nhô ngàn ấp ủ Vạn ngoằn ngoèo, lú nhú chạy lăn tăn Để trời thanh mây ám một vầng trăng Cho biển cả ngút ngàn thêm thăm thẳm!... Hồn nương ơi! Tình nàng muôn sắc thắm Ta như sương được tắm ánh trăng vàng Như mây ngàn được gió cuốn thênh thang Dòng suối mát mơ màng trên sỏi đá! Nhưng lòng ta mãi sao như buồn bã Một cái gì tơi tả tận tâm tư Mãi ngàn năm nát tim, hồn tư lự Mất hẳn rồi một thuở của ngàn thương!... Lang yêu ơi! Ngút tận nỗi thê lương Cũng như chàng! Thiếp vương muôn nẻo nhớ Kiếp ma buồn, bao năm dài trăn trở Lắm sầu đau, than thở nỗi chơ vơ! Phải tìm quên trong tình ái mộng mơ Nén hờn tủi để chờ tan giá rét Cõi âm u thiếp đã từng gào thét Và lịm hồn, da diết nhớ như chàng!... Trong mơ hồn lang và hồn nương thổn thức Tâm sự….. Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 06:04 PM ---------- Previous post was at 06:03 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (10) Trong mơ hồn lang và hồn nương Đang thổn thức, tâm sự… Hồn nương ơi! Trăng tàn trên biển sóng Nỗi căm hờn khuấy động trái tim ta Gió thổi tan mây ngàn rồi rời rã Biển dậy cồn, tơi tả bọt sương pha! Để trời đêm chập chờn bao trắng xóa Nước ẩn mình tránh gió, trải màng đen Ta thống thiết ân tình không giữ vẹn Rực mối thù, uất nghẹn trái tim ma! Rượu! Rượu đâu! Nàng hãy rót cho ta! Đem nỗi nhớ, xót xa thành dờ dật Cảnh cô tịch, âm u, lòng chứa chất Mãi linh hồn chẳng mất nhớ tang thương!... Lang yêu ơi! Nước biển biến thành sương Thiếp hóa rượu, chun thương mời chàng cạn Hãy ngất ngây trong nỗi niềm lai láng Khóc đau buồn, khóc oán những tai ương! Biển gợn buồn, biển của bao vấn vương Trời u ám, thê lương, dòng bạc phận Hai bóng ma nghìn năm trong nỗi hận Hận tan gia và hận mất san hà!... Rượu đâu! Hãy rót! Rót nữa cho ta! Cho buồn bã phôi pha nơi men đắng Đất trời ta dựng nên thời xưa lắm Đã mất rồi! Bóng vắng kể từ đây! Trôi lững lờ từng mảng của vầng mây Về xa thẳm, khung nầy không trở lại Để cảnh buồn, trăng đêm mang tê tái Một xa xôi mãi mãi mịt mờ khơi!... Hãy quên đi! Đừng buồn nữa lang ơi! Về cùng em, trọn đời trong bể ái Quên mối sầu, từng đêm trong ngây dại Rồi thời gian, khổ ải sẽ chìm sâu! Cõi âm u ngàn thu mãi bên nhau Đêm lộng ánh, dạt dào trong cung mộng Kéo gió mây xoáy tình ta trầm bổng Ngất mê man ngây bóng lịm trời ma!... Hồn lang đang chìm trong mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 06:06 PM ---------- Previous post was at 06:04 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (11) Trong mơ hồn lang và hồn Nương Thổn thức tâm sự… Lang yêu ơi! Hãy cho thuyền quay lại Con sông ma, lau sậy cuối ven bờ Cây đa già sẩm bóng đứng chơ vơ Ngàn thu chết, cuộc cờ nơi dương thế! Cõi thâm u mảnh hồn ta ngạo nghể Ngọn phong điên há dễ lộng hang ngoằn Đêm tịch buồn vẫn còn đó vầng trăng Dòng suối chảy vạn lần không dứt tận!... Ta nghe nàng! Quay thuyền về nén hận Cõi âm sầu, vương vấn phủ chìm sâu Để rừng già khuất ánh chuỗi canh thâu Ma quỷ hú, sói tru rờn rợn mãi! Mùi nhạt khí loãng pha hồn tê tái Khói lam chiều ngây dại mặc lờ trôi Mảnh trăng buồn thao thức giữa cung lơi Rồi mờ nhạt, tan rời trong khoảng lặng! Về ma cảnh để không còn hụt hẫng Cuộc dương trần đeo đẳng vạn bi thương Kết tụ lại để rồi tan như sương Bao sóng vỗ trùng dương rồi rã bọt!... Và chàng ơi! Sẽ không còn vàng vọt Nơi ngàn năm sáng tỏ chí hồn ta Vọng trần gian nơi chốn những xót xa Để được thấy chốn ta là cảnh phúc! Ta vẽ tranh bằng nét hồn của bút Trải thơ tình nhịp khúc của tâm tư Trọn tiếng cười mà lòng không tư lự Và say trăng, hơi thở của yêu đương!... Kha! Kha! Kha! Hay quá! Hỡi hồn nương! Nàng hãy rót chun sương cho ta nữa Để cạn say, quay thuyền về muôn thuở Chẳng còn chi để nhớ, để sầu đau! Nơi mộng mơ, thuyền sẽ lấn đi sâu Vào phôi lãng, quên câu đời thống thiết Cõi dương trần, ma âm hai cách biệt Bao nhớ thương, tha thiết…lịm từ đây! Kha! Kha! Kha!... Hồn lang cười trong mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 06:08 PM ---------- Previous post was at 06:06 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (12)
Hồn lang đang trong mơ bổng… Chuyển tay vờn, thuyền ngược lại sông ma Nước vần vũ cuốn xa vùng biển mộng Gió gầm thét, hú vang, trời sẩm bóng Thuyền đảo chao, lay động, lắc từng cơn! Giấc mơ sâu, tâm tình đang sóng gợn Bổng giật mình, lởn vởn, cánh hồn xa Chuỗi âm phong bần bật ngọn cây đa Hồn tỉnh giấc xuất ra cơn mộng ảo!... Con khỉ buồn, rúm mình trông thiểu não Mũi tên thù lảo đảo, xác thân rơi Lang chạnh lòng, hồn phách nỗi tả tơi Thì ra mộng! Lòng tôi! sầu thảm quá! Hồn nương ơi! Cung đêm buồn băng giá Ta đi rồi nàng có nghẹn bi thương Mây lững lờ, gió ở chốn ngàn phương Trăng khuất lặn, pha sương còn nhỏ giọt! Còn ai để ôm em trong mật ngọt Ai ngân nga lảnh lót tiếng thơ tình Ai gió trăng sưởi ấm cõi hồn linh Ai dịu mát tình xinh trong suối ngọc!... Hỡi âm u! Có nghe lòng quặn khóc Cuộc chia ly héo hốc quả tim đơn Ngọn phong sầu dờ dật thổi từng cơn Một thu chết, chập chờn trong sương lạnh! Con ma buồn lạnh lùng trong nẻo vắng Rồi đứng lên, canh cánh, nghẹn ngào bay Gió âm vờn chan chát rít bên tai Đường cõi thế, sầu ai, vùn vụt phóng!... Hồn lang buồn bã phóng nhanh trên đường tìm về cõi thế… Nguyễn Thành Sáng |
#4
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (13)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (13) Hồn lang trên đường… Âm phong hù hụ ở bên tai Nỗi nhớ, niềm thương, nén thở dài Ngựa phóng, hồn tàn, tim giãy chết Trời sầu rủ xuống có ai hay! Le lói chập chờn tia ánh hắt Vù vù, vệt xám thoáng bay qua Ô kìa! Một bóng như buồn bã Héo hắt, gục đầu dưới bóng đa! Hồn ơi! Quay lại cho tôi hỏi Sao khóc nghẹn ngào, nỗi tả tơi? Như khói lam chiều trôi ảm đạm Một bầu hoang tịch, lạnh lùng thôi! Có biết nơi nầy không trở lại? Trần gian chốn ấy đã xa xôi Mũi tên cắm phọc vào thân xác Thì hẳn lìa tan, dứt mộng đời!... Đau lòng tôi quá hỡi hồn huynh! Ác bạc tự tung tự tác khuynh Xử chết, oan tình, tôi khóc hận Vợ con manh chiếu phủ thân mình!... Trời hỡi! Thế gian sao khốn nạn! Ăn trên ngồi trốc, lộng quyền tay Bút lùa hóa kiếm, đầu rơi rụng Sấm chớp thiên lôi giáng xuống ai! Chạnh lòng thêm uất, niềm tơi tả Nặng bóng, lang buồn rẻ lối ra Ngoái cổ quay nhìn ma lịm chết Chim đau giũ cánh nhẹ bay qua!... Hồn lang nghèn nghẹn bay đi… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:29 PM ---------- Previous post was at 09:23 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (14) Hồn lang vừa nghẹn vừa bay trên đường… Uất nghẹn ma hồn thêm héo úa Lầm lì bay mãi giữa canh khuya Âm gian đậm đặc bầu đen sẩm Gió gợn, ánh chờn, nỗi hắt hiu! Nức nở tiếng ai ở góc đường? Thu sầu tơi tả giọt đêm sương Một người trọng tuổi đang buồn thảm Lệ nhỏ đau thương giữa hoạnh trường! Sao bà ngồi đó khóc bà ơi? Để cảnh âm gian thêm tả tơi Đã chết mảnh hồn đà bỏ xác Đời ma lại phải nấc sầu côi!... Chú ơi! Sống chết chuyện đời người Nhưng tận lòng tôi chẳng thấy cam Bồng bột, xỉn say, xe chạy ẩu Leo lề, tôi chết, để lầm than! Chồng bệnh ngặt nghèo, vợ khổ nuôi Hai con ăn học, một mình tôi Oan khiên bỏ xác nơi trần thế Ba bóng hồn đau, một khổ đời!... Trời ơi! Thêm một cảnh bi thương Loạn đức, loạn tâm, xe quậy cuồng Bất kể an nguy người bạc phận Quỷ đời báo hại cảnh tai ương! Hồn lang tan nát lại thêm sầu Đã lịm mảnh hồn thêm vướng đau Bóng xám dật dờ trôi ảm đạm Đường về cõi thế mặt rầu rầu!... Nỗi lòng thêm buồn bã hồn ma bay đi… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:31 PM ---------- Previous post was at 09:29 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (15) Sương mù giăng phủ lối âm ma Lang thấy nỗi niềm quá xót xa Khóc hận ngàn năm đời bạc phận Lại thêm quằn quại cảnh người ta! Nghe sầu héo hắt, hồn thui thủi Lặng lẽ, âm thầm vụt bóng đi Lại nữa! Sao như ai nức nở! Sương buồn nhỏ giọt dưới canh khuya! Ông là…đừng bước lại gần tôi! Đã bỏ trần gian, quá sợ rồi Thống thiết, phũ phàng nguồn lẽ sống Đừng đừng…đừng đến để sầu ơi!... Em gái! Đừng lo sợ nữa em! Như ai, tôi cũng một ma đêm Cũng gào, cũng thét, thời bi thiết Hai mảnh giống nhau, ngất muộn phiền! Xin hỏi vì sao em khổ lụy? Mang buồn khóc hận giữa đêm khuya Để thêm ảm đạm bầu âm cảnh Gió tắt, sương buồn nhỏ hắt hiu!... Mười bảy tuổi thơ, bao mộng đẹp Nát tan bởi lủ bạo tà dâm Thừa cơ đường vắng em đi đó Vùi dập hồn tan những bấy lần! Trong trắng tuổi đời em giữ vẹn Công cha, nghĩa mẹ đặt niềm tin Để rồi bóng tối, đời em hết Một sợi dây oan, kết liễu mình!... Trời hỡi! Trời ơi! Loài chó khốn Linh hồn quỷ dữ hiện đầu thai Dật dờ đói khát, cơn hèn hạ Dẫm nát linh hồn, nhục khổ ai! Ta muốn gào lên trong phẫn nộ! Tìm về cõi thế gặp dâm ô Xé thân, bỏ xác vào hoang vắng Qụa, chuột, rắn, hùm…biến xác khô! Cất bước lên đường trong giận dữ Hồn lang bần bật, tức gầm gừ Lửa lòng hừng hực bầu căm giận Gió ở bên tai vọng vọng ù!... Hồn lang vừa tức giận vừa đi… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:33 PM ---------- Previous post was at 09:31 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (16) Hồn lang gặp cha trong mơ… Căm phẫn sự tình, lang lũi bước Âm gian mờ nhạt khói lam buồn Nỗi sầu băng giá, hồn ma nát Phóng đỉnh cây già, giấc ngủ buông! Nầy con! Sao thấy con buồn bã! Hùng khí năm nào đã mất xa Một cánh chim trời sau bão loạn Rụng rời, tơi tả trước phong ba! Nam tử vẫy vùng trong biển lửa Đau thương khắc khổ chẳng chùn chân Sao như bao phủ bầu trăng chết Chiếc lá rụng tàn, kéo ánh tan! Sắt thép trui rèn trong rực đỏ Khí hào nuôi dưỡng khổ trần ai Con thuyền tiến thẳng trên dòng nước Sóng cuộn, ba đào, mãi chẳng thay!... Cha ơi! Con đã biết sai lầm Một cánh chim trời vượt gió giông Bão táp, cuồng phong luôn khuấy động Mây trôi, bầu rộng chẳng suy vong! Nỗi nhớ, niềm đau trong dĩ vãng Dạ sầu héo úa cuộc trần gian Từ nay lặng lẽ theo triều sóng Một bóng thuyền đi trước lộng ngàn!... Kha kha kha! Thế chứ con ta! Sự sống luôn quần trong bể ải Thương, oán, buồn, vui, lẽ sự đời Trăng vàng mãi ánh giữa trời mây! Vó ngựa chí trai, hồn vạn lý Mịt mờ cát bụi có hề chi Thênh thang sông núi, bầu hoang dã Vùn vụt dậm trường, bóng lộng phi!... Hồn lang trong mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:50 PM ---------- Previous post was at 09:33 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (17) Gặp mẹ trong mơ… Loé chớp chuyển qua giấc mộng vàng Âm hồn lay nhẹ điệp mơ màng Thiết tha, dòng ngọt, cơn khô khát Gặp gỡ mẹ hiền khuyên nhủ lang!... Con ơi! Nhìn ngắm hồn con trẻ Như lá rơi tàn giữa bóng khuya Cả áng mây mờ giăng lối trải Ngựa sầu ảo não lụn chân phi! Như buổi hoàng hôn bầu ánh lặn Mờ dần lam khói, đợi hồn trăng Dật dờ, buồn bã vầng mây ám Một cảnh trời chiều lệ nhỏ khăn! Mẹ nhớ thuở nào con rực sáng Khí hùng nam tử trải thênh thang Mà nay héo hắt cơn mưa chết Sấm sét đâu rồi! Tiếng rít vang!... Mẹ ơi! Tha thứ hồn con dại Tơi tả tâm hồn, ghịt bước chân Để bóng uy oai chùn vó ngựa Trăng tàn lạnh lẽo, giọt sương tan!... Bão lớn thu hình, chờ gió tạnh Chuyện đời dâu bể, nén buồn tênh Giải sầu co lại, hồn thơ trải An ủi, phôi phai, khỏa lấp tình! Nuôi chí anh hùng trong biển khổ Bập bùng cứ mặc, cánh chim xa Trời đêm u ám đâu dài mãi Hừng sáng vầng dương chuyển ánh ra! Chang chang, trời nóng đôi chân oải Mãi bước hoặc chùn, vó ngựa lay Bóng mát bên đường dừng lại nghĩ Yên bình, đánh giấc, một no say! Tỉnh táo, khoẻ mình, tăng sức bật Nấu nung bền bỉ khí hồn trai Dòng sông lờ lững thầm trôi mãi Tuế, nguyệt, mây, trời vạn kỷ say! Hỡi hồn con trẻ mỏi mê hay!... Hồn lang trong mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:52 PM ---------- Previous post was at 09:50 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (18) Tỉnh mơ và nhớ… Lời của mẹ bên tai còn văng vẳng Như sáo diều lai láng kéo hồn lang Choàng tỉnh thức mang mang niềm xa vắng Một linh hồn động chấn tiếng chuông ngân Tình Gia, Tộc, quay dần nơi dĩ vãng Cánh én trời vọng dáng ánh trăng đi Giọt nhung nhớ sương khuya tròn óng ánh Rồi nghẹn ngào, rời nhánh nhỏ canh khuya Nhớ một đêm kéo về cuồng phong mạnh Rồi mưa tuôn, thấm lạnh đổ sầu ai Cảnh tan tác u hoài niềm canh cánh Trăng rủ tàn rã ánh, hạt sương lay! Bổng vọng rít, chim bay rời tổ ẩn Giặc truy tìm, sát tận, diệt mầm sanh Cha với con, tay nhanh, bầu lửa hận Ngập quân thù, cuốn quấn khí hùng anh Từng thây ngã, long lanh dòng máu đổ Trút căm hờn, thác rộ tiếng ầm vang Bổng chợt nhớ hoa vàng treo trước ngõ Mẹ, Chị còn đứng đó nén tâm can! Đẩm máu giặc, xé hàng ra kịp lúc Cánh đại bàng giây phút phải ngừng bay Bè neo đó, xuống ngay rồi vùn vụt Tên quân thù vun vút rớt theo sau Ôi thống thiết! Lệ trào trên khoé mắt Nỗi uất hờn sầu mặc dưới mưa sa Hỡi hồn linh! Tộc ta dòng suối mát Một đêm nay tan nát mảnh trăng xa Như căm giận, phong ba gào dữ dội Cơn sóng cồn, cuốn xoáy lật bè trôi Một đoạn trường chơi vơi, dòng nước rối Một hận đau vời vợi mãi ngàn đời! Hồn lang thổn thức trong nỗi nhớ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:54 PM ---------- Previous post was at 09:52 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (19) Hồn lang tỉnh sầu đi lần về cõi thế… Nỗi hận nhớ long lanh bầu ánh lệ Rồi tan như sóng bể trải đầy vơi Mây xám buồn chuyển dời về ước thệ Cõi trời xa bóng xế cuộc ngàn khơi Tỉnh cơn mơ, bao lời hồn Cha Mẹ Tiếng chuông chiều lay nhẹ mảnh tim đau Cho phôi pha, dạt dào, thôi quạnh quẽ Gió chuyển mình cuốn nhẹ, nhấc lên cao Bao khắc khoải, hanh hao, buồn tê tái Đã cạn dần, bừng dậy khí hùng anh Áng mây mờ bay nhanh, khơi nguyệt trải Đêm âm u, sống lại mảnh trăng thanh! Ngọn âm phong đưa nhanh vào ma phổi Cơn mê sầu rũ rượi biến tan dần Bóng lam xám vụt thân theo gió thổi Hướng dương trần phóng tới, cõi phù vân Bầu le lói lộ dần, trôi hoang tịch Nhiều âm hồn khúc khích kể trần ai Cũng đâu đó lay nhay lời rả rích Vài sương ma khụt khịt giọt sầu ai Có con đường trải dài về cửu ngục Nhiều quỷ quân kéo thúc tội đồ qua Nơi cõi chết phơi ra điều tội phúc Một cân trời đến lúc xử hồn ma!... Hồn lang lần về dương thế… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:56 PM ---------- Previous post was at 09:54 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (20) Nhìn quân quỷ kéo lôi đoàn ma tội Chợt chạnh lòng nhức nhối cảnh trả vay Tắt ngọn đèn cho ai về tăm tối Cõi ngục âm rẽ lối bước hôm nay Quỷ gầm gú bên tai người não nuột Kẻ tội đồ gầy guộc cảnh bi thương Nỗi hãi sợ, chán chường thời lỡ bước Bánh xe nghiền đuổi rượt, cán tan xương! Nghe héo hắt như buồn, lang rời khỏi Hướng dương trần gió thổi rít theo ma Vầng quang ánh xa xa thêm le lói Một xám mờ phóng vội kiếm đường ra Gió lồng lộng ngân nga lời của nước Có phải chăng thuở trước ở nơi nầy Dòng sông thương vơi đầy tình mộng ước Rút linh hồn theo bước cuộc liêu trai! Hồn nương ơi! Hôm nay nàng có biết Ta nỗi lòng tha thiết nhớ năm nào Một đêm buồn xanh xao, sầu da diết Bỏ cuộc đời, vĩnh biệt cảnh thương đau Con sông nầy ngọt ngào về hướng vọng Thoáng mười năm dòng sống cõi âm ma Trăng kết gió mặn mà, sương trải bóng Ngất tận nguồn tiếng lộng cuộc tình ta Rồi hôm nay ta xa rời chốn mộng Về trần gian tìm bóng của ngàn thương Để lại em đoạn trường niềm hong hóng Trăng lạnh tàn, nẻo sống giọt sương tuôn!... Hồn lang lần về đến con sông năm xưa rút Hồn theo ma nương, trăn trở nỗi lòng… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:57 PM ---------- Previous post was at 09:56 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (21) Tình nương ơi! Ta nghe lòng da diết Một tình yêu bất diệt của hồn ta Để hôm nay xót xa dòng bi thiết Đêm bóng tàn khóc biệt mảnh trăng xa Rồi năm tháng ngọc ngà vào phôi lãng Cánh chim trời bậu bạn với mây sương Bỏ lại đây nguồn thương sâu ngút tận Một linh hồn vướng bận mối sầu vương! Ôi đêm nay! Nỗi buồn như xâu xé Mảnh tim ta quạnh quẽ với niềm đau Hỡi bầu trời muôn sao vầng ánh loé Có hiểu chăng cô lẻ, chuỗi hanh hao Hỡi dòng sông ngọt ngào xuôi bến mộng! Đêm năm nào cuốn bóng mảnh hồn ta Về cõi giới âm ma rồi thả bóng Cho ngàn yêu khơi lộng chốn âm pha! Rồi hôm nay mưa sa về cõi chết Giọt hồn châu mỏi mệt nhỏ tuôn dòng Gửi lại ngươi con sông tơ tình dệt Quả tim yêu đậm vết thắm son hồng! Để thời gian chuỗi sống một kiếp đời Biết còn nhớ một thời xưa ngàn cũ Cuộc tình ma ấp ủ bóng trăng soi Giờ để lại tim tôi, hồn vạn thuở Thôi giã biệt sông mơ, về cõi giới Tìm ngàn thương vời vợi của xa xôi Trăng đêm nay tàn rồi, sầu rũ rượi Một nỗi đau, nhức nhối, nẻo chơi vơi!... Hồn lang nghẹn ngào từ biệt sông mơ để về cõi thế… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 09:59 PM ---------- Previous post was at 09:57 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (22)
Kìa sao lạ! Bè đâu giờ chẳng thấy Độc mộc xuồng cũng vậy, biến về đâu? Cái gì bự, bầu bầu, cây phe phẩy Vùn vụt đi, phơi phới, ngộ làm sao! Hai bờ sông ngàn lau um tùm phủ Giờ cây trồng từng chỗ đẹp xinh hơn Xưa trăng mờ rờn rợn nỗi âm u Giờ thoáng đãng vi vu theo sóng gợn Không gian cũ chập chờn con bụng sáng Như đèn ma lảng vảng ghẹo hồn người Thế mà nay tỏa ngời vầng quang ánh Sông hai bờ lóng lánh ánh sao rơi! Ôi đêm nay tuyệt vời trên băng giá! Một linh hồn sỏi đá của ngàn xưa Có lạc lõng, dật dờ, mang buồn bã Hay vui mừng, rộn rã cuộc thoi đưa Ta bỗng thấy nhớ mùa mưa năm cũ Cũng nơi nầy ấp ủ bóng trăng soi Nấu nung lòng vời vợi, xé hồn thu Chẳng than thở mặc dầu đường mệt mỏi Nhưng hôm nay hết rồi thời oanh liệt Chỉ hồn ma da diết với buồn thương Khói lam mờ vấn vương sầu xa biệt Một âm thầm tha thiết nhớ trăng sương Hỡi hồn linh! Dư hương thời Tộc Tổ Giờ ở đâu? Có rõ mảnh hồn đau Nỗi ngút ngàn thâm sâu niềm nhung nhớ Nay lạnh tàn một thuở của ngàn sao!... Hồn lang u hoài nhớ về dĩ vãng… Nguyễn Thành Sáng |
#5
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (23)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (23) Thôi nghĩ làm chi thêm khổ đau Thời gian ngàn cũ đã còn đâu Nước sông thời ấy đà pha loãng Vào cõi trùng dương hẳn mất màu Rồi đây dương thế ta tìm đến Sống thực nơi đây của kiếp nầy Tượng đá linh hồn, trăng đã chết Dật dờ lờ lững gió mây bay!... Thế rồi lau lệ, chàng rời nước Ngày nắng cây cao ẩn bóng mình Lúc đói hương hoa ăn lấy sức Hơi sương dùng uống để tồn sinh Đường đất ngoằn ngoèo về xóm nhỏ Chập chờn ma ảnh tới lui dò Xem sao ngồ ngộ từng căn lạ Hai cạnh cột tròn, cửa chắn to! Thuở ta cây lá, lau lùm sậy Một bó đậy lên, chải chuốt dây Cây cọc cắm sâu, chừa lổ nhỏ Chui vào đánh giấc, một no say Còn nay đẹp quá chốn vào ra Ăn ở, nghỉ ngơi nét đậm đà Đêm gió vi vu qua cửa đẹp Nghe như điệp khúc tiếng ngân nga Kìa ai bưng xách ngọn đèn vàng Ấm áp không gian chẳng ngỡ ngàng Ngọn lửa xa xưa từng chặp tối Giờ đây biền biệt một trăng tàn!... Hồn lang đang lạ lẫm với cảnh vật ở cõi thế… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:44 PM ---------- Previous post was at 02:43 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (24) Vắng lặng trăng mờ sau khóm trúc Nỗi niềm lay động, xé tim xưa Hồn lang cảm thấy như buồn bã Một chuỗi dật dờ, quặn thắt đưa Khói mờ ma ảnh trải chân nhìn Quần, áo, ghế, bàn, tủ, bát…xinh Nhiều khạp no tròn sao bóng mượt Muôn nơi lạ lẫm, choáng hồn linh! Có phải hôm nay là mộng mị Ngàn năm thăm thẳm của xa xôi Niềm thương, nỗi nhớ rời tâm thức Để một hồn bay chốn mộng đời? Ngày ấy xa rồi nơi dĩ vãng Khung trời, vạn cảnh rộng thênh thang Sông sâu, suối biếc, bầu hoang vắng Trải khí hùng anh cuộc vẻ vang Thế mà chuỗi sống đâu còn nữa Đã mất thật rồi thuở mộng mơ Dòng mát lung linh soi bóng nguyệt Đêm trời tĩnh lặng, mảnh trăng chơ! Những buổi hoàng hôn rực ánh vàng Tim lòng nhè nhẹ trải thênh thang Rừng thiêng chan chứa nguồn sâu thẳm Đồi núi oai linh tận ngút ngàn Ai hiểu nỗi lòng ta giá lạnh Như buồn quá đổi trước chơi vơi Đêm nay ánh nhạt, vầng trăng héo Tìm bóng hồn xưa, dạ tả tơi! Nhớ về xa xưa, ma buồn bã… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:46 PM ---------- Previous post was at 02:44 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (25) Đau quá! Niềm đau của thuở đau Hồn trăng, bến sống đã về đâu? Đêm nay buồn bã vùng xa lạ Một bóng con ma, một nghẹn ngào! Âm thầm quanh quẩn rồi rời bước Hướng trái khu làng, Lang đứng trông Phơi trải mênh mông bầu bát ngát Từng hàng lúa cấy phủ xanh đồng Cũng ở nơi nầy tự chốn xưa Ngàn lau, cây cối một rừng khuya Âm u, sầm uất, trời hoang dã Đuốc sáng tim can rọi tối mờ! Những ngày lặn lội bước theo cha Ẩn bóng rừng thiêng săn thú ra Táo tợn, chẳng nao loài dã dữ Chiến thành nhận được một manh da Rồi nhớ từng đêm luyện dưới trăng Anh hồn Tộc Tổ, trái tim dâng Cha con cung, nỏ, thanh gươm sắc Ướt đẫm mồ hôi suốt ánh tàn! Ngàn cũ, hình xưa nay ở đâu? Mà đây hoang vắng, một ma đau Xa xôi, thương nhớ về hương ảnh Trăng tịch, cung buồn, nhỏ giọt châu Trời ơi! Sao chẳng thể phai phôi Phải khóc, phải đau, phải lệ rơi Bao luyến, bao lưu về vạn thuở Cho nay tan nát, nứt hồn tôi!... Nhìn cảnh lạ, Lang u hoài về dĩ vãng… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:48 PM ---------- Previous post was at 02:46 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (26) Vọng tưởng để rồi thêm thấm đau U hoài, khắc khoải nhỏ dòng châu Hồn thương ngàn cũ về xa vợi Bọt sóng trùng dương rã trắng màu Lang rời xóm vắng, chân lần bước Đường đất gập ghềnh dẫn chốn xa Vầng sáng hừng lên nơi trước mặt Ma buồn lặng lẽ tiến dần ra! Lạ kìa! Đông đúc nhiều khu nhỏ Ánh rộ tràn đầy ngập lối đi Hừng tỏ sầu đêm nơi mộng mị Nay như hiện thực cánh hồn phi Chợt thấy chạnh lòng nhớ Tổ Tiên “Ri Tô” cõi sống một hồn thiêng Bàn chân chai cứng hằn trên đá Những tối cung trời lặng lẽ riêng Đâu ngờ suối hận trào rơi má Vạn kiếp căm thù lũ “Mic Ma” Đất sống hoa thơm, vườn cỏ thắm Tham tàn cưỡng chiếm diệt vong ta! Sức yếu, thế cô, chùn vó ngựa Khắp vùng Tộc Tổ biến lầm than Để nay đau đớn, niềm lưu dấu Ôm chặt mối hờn, một khổ tan Mật đắng nuốt vào theo ánh lệ Nghe sầu thống thiết trải lê thê Chim trời giọt nhỏ, nhìn mây cuốn Nấc nghẹn, ngàn khơi rủ bóng về Ta thét rực thù để nấu nung? Hay buồn than thở chỉ mông lung? Khi trăng đã chết thời biền biệt Một khúc tang thương, chuỗi lạnh lùng! Vừa đi lần ra phố hồn Lang vừa sầu nhớ… Ghi chú: “Ri Tô”, ”Mic Ma”tên hư cấu. Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:50 PM ---------- Previous post was at 02:48 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (27) Trăng chếch nghiêng cành, gió thổi qua Mây hờn rút bóng hững hờ xa Chim bay viễn xứ, gieo hồn nhớ Buộc hận ngàn năm nghẹn bóng ma Nhìn ánh sáng hừng chia rẽ tối Quay về dĩ vãng của xa xôi Bập bùng lửa đỏ ngày vui hội Trời đất quay cuồng, nhỏ ánh rơi Bổng chốc biển hờn dâng sóng dữ Nhấn chìm mạch sống của hồn thiêng Mây giăng, sấm chớp, trời đen sẩm Một cõi san hà lật ngã nghiêng! Cuộc chiến sinh tồn sôi máu lửa Thây phơi trải khắp bến sông xưa “Ngo Tu”*, “Tha Thế”*, “Đi Vê”* bạn Xác bỏ sa trường, vó ngựa đưa… Giờ đã qua rồi vạn kỷ đau Âm gian gió rít, kéo mây sầu Cho khuya vắng lặng, hồn tê giá Buốt lạnh tim lòng, uất hận sâu! Đêm nay lại cũng một đêm dài Nứt nát thân tàn bóng của ai Ma bước, đau buồn, trăng nhạt bóng Gian trần u ám, gió heo may Thơ thẩn thả hồn theo hướng vọng Thời gian chầm chậm ló vầng đông Bi thương gói lại, tìm nơi ẩn Chờ đến, đêm về tiếp tục rong! Hồn Lang tìm chỗ ẩn chờ đêm mai tiếp tục đi… *Tên hư cấu Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:52 PM ---------- Previous post was at 02:50 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (28) Hồn Lang đi lần vào thành phố… Ồ kìa! Vầng sáng trải hừng lên Tỏa rực một vùng trăng ánh chênh Rộn rã, nhịp nhàng, lai láng rộ Âm thanh đâu đó tiếng vang rền Có phải lạc vào nơi cõi giới Mê hồn lạ lẫm, cuộc chơi vơi Ngàn năm thuở cũ như hiu quạnh Đuốc tỏ, vầng trăng, khác sắc ngời! À gì! Lạ lạ chạy dòn dòn Người giữa, tay đưa, hai cái tròn Vun vút, đường suôn, trông ngộ quá Vui vui, thích thích cái bon bon Còn nữa! Đằng kia một ụ khuôn Dưới chân dính bốn bánh vòng nương Người ngồi trong đó vài ba kẻ Lẹ lẹ, tin tin, tiếng rú bường! Lập lòe đây đó bao màu sắc Vàng, đỏ, tím, xanh ửng bốn bề Náo nhiệt khắp vùng, vui quá đổi Rộn ràng phủ nẻo những đê mê… Ma bóng thu hình trên nóc phố Ngắm nhìn cảnh vật thấy bơ phờ Đăm chiêu, tư lự về xa vợi Trăng chếch hững hờ, một ngẩn ngơ Tiêu sơ, tỉnh mịch trùm hoang dã Đã biến đâu rồi, trải xót xa Vạn kỷ bời rời bao huyễn hoặc Hay hồn thiêng dựng một vầng pha! Ma lang ngơ ngác trước bao cảnh lạ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:54 PM ---------- Previous post was at 02:52 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (29) Hồn Lang dạo xem cảnh vật… Hồn lơ lửng trên cao nhìn cảnh vật Dạ ngỡ ngàng, dõi mắt ngóng nhìn xem Bao lạ lẫm, xúc cảm động hồn tim Lòng dào dạt, lim dim nguồn thổn thức Đường thênh thang dưới không gian sáng rực Cảnh rộn ràng, náo nức cuộc phồn vinh Quần, áo, vật, xe…màu sắc hữu tình Một cảnh giới lung linh bầu huyễn hoặc! Con chim đen từ phương trời xa lạ Vượt ngàn khơi tơi tả bởi cuồng phong Đây rừng xanh, hoa lá trải mênh mông? Chim viễn xứ chạnh lòng mang tư lự Hồn lê bóng, thẫn thờ quên nhung nhớ Đây quán ăn, bún, phở ngát hương thơm Kia quán nhậu say túy lúy từng cơn Nọ hội tụ dập dồn theo tiếng nhạc Bên kia đường ánh màu hòa cảnh vật Chốn lạ lùng đen chật kẻ tới lui Ma phóng mình qua đó để xem coi Ồ! Lộng lẫy một trời đồ lạ quá! Cái chớp chớp óng ánh nhìn thật đã Ngộ làm sao hàng hóa của thời nay Ba ngàn năm sau có một hồn say Nhìn thực tại ngất ngây hơn mộng mị Thuở xa xưa chắt chiu từng sợi chỉ Nay ngập tràn, phỉ chí nỗi khát khao Một không gian sao quá đổi bảnh bao Một tăm tối, xạc xào chân dã thú!... Hồn Lang hoa mắt trước bao cảnh vật… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:56 PM ---------- Previous post was at 02:54 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (30) Nhìn cảnh vật lạ lùng bao thích thú Rồi chạnh lòng hoài cũ, nhớ về xưa Thuở ngàn năm ấp ủ chuỗi mộng mơ Giờ đâu nữa, thẫn thờ trong bóng tối Nghe não nề, hồn ma chân bước tới Ngợp phố phường, phủ lối cuộc phồn vinh Hỡi vầng trăng thao thức, ánh lung linh Biết chăng Ta! thâm tình như khuấy động! Trên nóc phố, sầu ai vun vút phóng Rồi trở mình, rẽ bóng vụt qua đường Chợt ngỡ ngàng nhìn một kẻ đáng thương Thân tơi tả, chân xương, trùm giẻ rách Bát đĩa cặn, hai tay lùa vanh vách Cơm dư thừa một mạch bụng tìm no Mặc sự đời, ánh mắt kẻ qua đò Hồn phách lạc, chẳng lo điều nghĩ ngợi! Nghe đau xót, thân ma rời nẻo tối Bước qua kia, tìm lối đến khu vòng À! Xỉn say quậy quạng, miệng lông bông Con chó thấy, xù lông rồi chạy tuốt Lang chán ngán, vụt xa về phía trước Góc phố buồn rũ rượi một thân tàn Nằm co quắp, ủ ê không chăn màn Một mảnh nát, phũ phàng nơi cõi thế Đây dương trần không gian đầy tráng lệ Thì xa xa bóng xế phủ ngày tàn Một trời chiều thảm đạm trải sầu tang Đêm phủ xuống, lang thang từng con muỗi! Nhìn hai mặt của cõi thế mà Lòng Ma như ê ẩm… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:57 PM ---------- Previous post was at 02:56 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (31) Hồn rảo bước, rực nhìn từ bóng tối Khắp phố phường rồi tới nẻo vòng vo Từ bên nầy, bên kia rồi bên đó Chuỗi thăng trầm, sướng khó, cuộc trần ai Lang lặng lẽ như thoáng vẻ u hoài Tìm người thương cõi nầy thời thiên cổ Nơi biển rộng, trùng dương ngàn sóng vỗ Một chốn đời mờ, tỏ nỗi triền miên… Thôi gác lại, tìm một chỗ tạm yên Đưa giấc ngủ về miền thương vọng nhớ Tán lá cao cây ven đường cuối phố Ma phóng mình, gói ổ, thả hồn xa!... Nầy chàng ơi! Sao như chàng buồn bã Nét ưu tư choán cả sắc hùng trang Vạn nỗi sầu phủ kín cả hồn trăng Như da diết, phũ phàng trong sương lạnh Áng mây đen từ trời xa vạn tận Kéo về đây che chắn bóng hồn chàng Cho ai kia héo úa, lụy thương tang Để nhục chí, võ vàng, rơi ánh lệ!... Ai! Phải chăng tình nương hồn bóng quế? Từ âm gian tìm để ủi an ta Phải rồi, ta thật đáng trách lắm mà Nàng cứ nói, cứ ra hờn thêm nữa Để tim ta trải ra tình vạn thuở Lần nầy thôi để bỏ hết hằn sâu Cho mai đây xóa hết được ngàn đau Về cõi giới, một màu tim khởi sắc!... Chàng yêu ơi! Xin chàng đừng trầm mặc Hãy pha phôi ẩn trắc của ngàn xưa Rồi thời gian thắm thoát sẽ thoi đưa Ngàn vạn ý giữa mùa trăng lộng ánh Sẽ thanh thản, sẽ rạng ngời tươi thắm Giúp cho chàng say đắm với ngàn yêu Ở nơi đó sẽ mờ nhạt áng mây chiều Ít buồn bã, đăm chiêu, sầu tư lự!... Hồn Lang mơ gặp hồn Nương an ủi… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:59 PM ---------- Previous post was at 02:57 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (32) Hồn nương ơi! Cánh chim trời viễn xứ Sẽ xa mờ chốn cũ thuở ngàn năm Ta ra đi bỏ lại một vầng trăng Mờ nhạt ánh, khuất dần trong lặng lẽ Từng đêm dài nơi âm gian quạnh quẽ Hồn ai kia rách xé bởi tình tan Mây não nề trôi giạt cõi lang thang Rồi vỡ vụn, nhạt dần nơi khung ảnh!... Chàng ơi! Chàng đi để em giá lạnh Ôm mối sầu canh cánh với trăng sương Cả khung trời tím ngắt nỗi u buồn Chim uyên rủ, thả thương về diệu vợi Chuỗi giờ khắc ủ ê trong mong đợi Lang trở về, nối lại mảnh hồn yêu Cho đêm vàng gió nhẹ thổi hiu hiu Trời rạng rỡ, dập dìu bao mộng thắm!... Và nàng ơi! Ta yêu nàng say đắm Cả thân nầy ủ ấm tấm hình hài Cho trăng vàng che mặt thẹn mê say Gió ngượng trốn nhìn ai nồng vạn ái Giọt sương pha long lanh vì tê dại Lá lén nhìn động đậy bởi xem say Mây lững lờ mắc cỡ chầm chậm bay Suối róc rách, ngây ngây dòng nước chảy!... Chàng với thiếp quyện hồn trong đêm mãi Chẳng biết gì, chỉ thấy lửa hồng yêu Ngàn đắm say kéo hồn phách liêu xiêu Về đỉnh tận mỹ miều hương tráng lệ Thiếp tặng chàng cả biển ngàn, sóng bể Núi đồi cao, suối với rừng xanh Cả giang san ngà ngọc thiếp hiến dâng Chàng ngây ngất, vạn lần mang nỗi nhớ!... Kha! Kha! Kha!... Hồn Lang cảm khái trước những lời bóng bẩy của hồn Nương mà cười sảng khoái… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 03:01 PM ---------- Previous post was at 02:59 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (33) Nàng yêu ơi! Đêm nay tình rộng mở Cho phôi pha trắc trở cuộc duyên nồng Để mai nầy chuyện bến nước dòng sông Thuyền diệu vợi, mênh mông trời biển lạ Còn đâu nữa từng đêm trăng óng ả Hồn đôi ta tơi tả bởi ngàn yêu Còn đâu nữa ấm áp dưới hương chiều Ta ngây ngất, liêu xiêu về lạc cảnh!... Chàng ơi! Lời chàng làm em canh cánh Một nỗi buồn héo lạnh tận tâm can Mất chàng rồi, tan hết ánh trăng vàng Đêm đen lắm, ngút ngàn trong tĩnh mịch Khung trời yêu sẽ trở thành cô tịch Hoa lá sầu kéo ghịt bóng sương đêm Cho giọt buồn lã chã dưới chân em Rồi tan loãng bên thềm đau nức nở!... Nàng yêu ơi! Hãy nghe ta bày tỏ Phận hồn sinh trăn trở vẹn đôi đường Đâu yêu đương tha thiết mộng hồn nương Đâu nghĩa sống, thân thương hằn nặng gánh! Giữa trời mây chim xa tung vỗ cánh Một đường bay vượt thắng với cuồng phong Để đi tìm chuỗi sống dưới vầng đông Rồi chiều đến, ngược dòng quay bến hẹn Ta ra đi cho lòng không tủi thẹn Chỉ cho mình, lỗi hẹn với tình sâu Chớ lòng ta nào nỡ xa mình đâu Nàng hãy hiểu đừng sầu xa vắng nữa!... Hồn Lang ơi! Không còn chi lần lựa Thiếp hiểu rồi ánh lửa tận lòng ai Tấm hồn thiêng nung nấu bước đường dài Chớ nào đâu thương hoài giờ khô cạn Mong chàng đi với tâm tình hùng tráng Gói ưu phiền, ai oán tận tim sâu Thiếp chờ chàng dầu vạn kỷ âu sầu Ngày trở lại, ngàn câu tình mộng thắm!... Nỗi lòng trong mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 03:03 PM ---------- Previous post was at 03:01 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (34) Hồn nương! Hồn nương! Thì ra ta mơ Ôi đêm đen! Thẫn thờ trong mộng mị Cung nhạt tàn, héo úa, lệ hoen mi Tấm hồn thương vẹn thề, đau ly biệt! Trăng tình ơi! Tận lòng anh da diết Mãi yêu em tha thiết chẳng phai mờ Cánh chim trời luôn ủ ấp hồn mơ Hoàng hôn lặn là giờ bay trở lại… Lang tỉnh giấc, phôi phai niềm tê tái Cũng vừa đêm, cảnh giới rực đèn lên Bao rộn ràng, nhộn nhịp xóa buồn tênh Con Ma đờ lênh đênh trên biển sống! Uống hơi sương, gồng vai, xù cánh mỏng Lang phóng vào cõi động của trần gian Hồn ngắm nhìn đây đó khắp lang thang Thổn thức lạ, vén màn sương mờ cũ Khắp phố phường, trăm đường, muôn vạn chỗ Gặm nhấm xem, trăn trở chuyện xa xưa Cuộc tuần hoàn vũ trụ chuỗi nắng mưa Trải thời gian, ngàn đưa về biến đổi Có giây phút tần ngần nghe nhức nhối Thuở đời ta tăm tối phủ trùm bao Còn hôm nay một cảnh giới vạn sao Bầu óng ả, thanh tao thi vị quá Xưa thiếu thốn, bao ủ ê, tơi tả Mà bây giờ rộn rã cuộc vàng son Xưa vạn sầu trong giá lạnh héo hon Nay ngát đượm, sóng dồn hoa biển thắm!... Hồn Lang thổn thức trong cảnh giới thời nay… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 03:04 PM ---------- Previous post was at 03:03 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (35)
Thời gian chậm trôi dần qua trăn trở Đêm về khuya khắp phố cũng vơi người Cảnh nhạt dần theo xúc cảm sầu tơi Lang lặng lẽ xa rời nơi rộn rã Cánh hồn ma thoáng ưu tư buồn bã Rồi pha phôi, tự xóa nỗi hằn sâu Chim lạc đàn trơ trọi giữa canh thâu Cất nhẹ tiếng kêu gào trong lạc lõng Chân lê bước dần qua đường phố trống Hướng ven thành khỏi chốn cảnh phồn vinh Một không gian u tịch dậy khơi tình Bóng trầm mặc, cuốn mình trong suy tưởng! Hỡi hồn thiêng Tộc Tổ! Hỡi ngàn thương! Giờ làm sao? Con đường về nẻo sống Biết tìm đâu suối mát, ánh trăng trong? Biết nơi nào cõi lòng không khắc khoải? Hỡi gió! Hỡi mây! Lòng ta tê tái Cuộc chơi vơi, mệt mỏi buốt hồn ta Cả khung trời trải vạn nỗi xót xa Phủ chụp xuống, kéo ra ngàn đơn độc! Ai hiểu chăng tận lòng ta đang khóc Vạn ân tình ghì, rọc, nát tim đau Giờ! Giờ! Giờ! Ta biết phải làm sao? Quay trở lại, ngọt ngào yêu ma mộng? Để thời gian mãi mối sầu thiết thống Chữ ân tình, nghĩa sông núi sao đây? Có vô tư tận hưởng mật tình say Hay giãy chết từng ngày trong uất nghẹn!... Hồn Lang trầm mặc trong suy tưởng… Nguyễn Thành Sáng |
#6
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (36)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (36) Lang trầm mặc nghe buồn vời vợi Cõi lạc loài, rẽ lối về đâu Giữa bầu vắng lặng canh thâu Nỗi niềm thảm đạm nát đau cánh hồn… Bỗng! Hỡi ai kia chập chờn ủ rũ? Như héo sầu, vần vũ mây mờ Chim đen gãy cánh bơ vơ Dật dờ, tơi tả, bơ phờ đáng thương!... Ngài là ai? Bên đường han hỏi Như sẻ chia nhức nhối lòng tôi Niềm thương, nỗi nhớ xa xôi Đêm nay tìm lại mà thôi thưa ngài! Thuở xa xưa một đài trăng sáng Mảnh đất nầy lai láng tình thiêng Hôm nay nức nở mối giềng Nghe sầu tan tác bóng thuyền xa xăm Biết làm sao để lần mối chỉ Gỡ rối lòng sầu lụy của tôi Mịt mờ nẻo tối ngài ơi Ngàn ôm, vạn ấp, một thời không quên!... Ta Thổ Địa, ân trên ban phẩm Cõi u hồn bổn phận quản cai Khoảng vuông mười dặm đường dài Ta đây hiểu rõ trần ai sự tình Ngươi hãy kể đời mình ta biết Bao éo le, khúc chiết nỗi lòng Để xem có giúp được không Cho ngươi vơi bớt những dòng khổ đau!... Ba ngàn năm ngọt ngào xưa cũ Tộc Ri Tô đứng giữa trời mây Trụ trên mảnh đất nơi nầy Mà giờ biền biệt, chẳng hay thể nào Cha của tôi, anh hào Bộ Tộc Mẹ, Chị tôi ăn học đạo lành Thân tôi nuôi chí hùng anh Cả nhà trung nghĩa, tung hoành đó đây!... Hồn Lang đang kể cho Thổ Địa nghe… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 10:59 PM ---------- Previous post was at 09:34 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (37) Hồn Lang đang kể nỗi lòng cho Thổ Địa nghe… Tộc hiếu hòa bình an xây dựng Tình đồng bào chứa đựng yêu thương Hoa đời ngào ngạt men hương Dòng sông, bến nước vấn vương, êm đềm Rồi bỗng chốc một đêm bi thảm Tộc Mic Ma vây hãm diệt vong Nhà tôi sống cảnh lưu dòng Giữa khuya mưa gió, giặc đông diệt cùng! Bè trôi nổi, thoát vùng truy sát Bị sóng cuồng dập nát, chìm sâu Mẹ, Cha, Chị đã mất đâu? Tim tôi đau đớn, bước vào ma âm Thoáng chốc ba ngàn năm cõi thế Nỗi nhớ nhung héo lệ sầu ai Tìm về hồn Tổ đêm nay Cho vơi nỗi nhớ niềm ray rức lòng!... Ma thương kia! Mối hờn vạn kỷ Ngươi nghẹn ngào thủ thỉ kể ra Làm cho xúc động lòng ta Thương con chim lạc, trời xa mịt mờ Đừng buồn nữa! Đừng bơ phờ nữa! Bao tâm tư, trăn trở ba sinh Giống như biển sóng vô tình Nổi, tan bọt nước tự mình mà thôi! Trong biển lộng, đầy vơi bão tố Kiếp con người khắp chỗ thương đau Con tim cuốn lại ưu sầu Chỉ làm vỡ vụn, phủ màu héo hon Hãy đứng dậy, sóng gờn điệp khúc Chỉ một lần giây phút rồi tan Hơn là đứng đó khóc than Vì đời là sống giữa màng phong ba!... Thổ Địa thương cảm an ủi Hồn Lang… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:07 PM ---------- Previous post was at 10:59 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (38) Lời của ngài nghe qua thấm dạ Như gió trời thổi rã mây mờ Ghịt hồn kẻ lụy chơ vơ Trở về ý sống bên bờ thênh thang Nhưng ngài ơi! Trở trăn còn đó Nỗi u hoài mãi bó con tim Tộc xưa giờ biết đâu tìm Cánh chim mất tổ, nỗi niềm lệ sa!... Ba ngàn năm đã ra tiền sử Cuộc tồn, vong ở chữ ý trời Kinh, rạch đơn lẻ chơi vơi Thời gian phủ lấp thế thôi! Lẽ thường Chiếc đũa nhỏ phải nương cả bó Nếu một mình để đó mà nhìn Chỉ cần bẻ nhẹ thình lình Tức thì phải gãy, bởi mình lẻ loi! Cuộc sinh tồn trong thời vận Quốc Ví biển trùng, sóng lốc ngàn đưa Cá lớn thì được làm vua Cá con đơn độc để lùa mồi xơi Tộc nhỏ bé của ngươi số phận Như Ci Ra*, U Bẩn*, Ga Quay* Mic Ma*, Vi Tim*, Kho Tay*… Không còn tồn tại bởi đây thế thời! Đến Hồng Bàng khắp nơi gom chí Chuyển thời gian Xích Quỷ qua đi Văn Lang thống nhất trị vì Rồi đời Âu Lạc, trăng thề sáng soi Cuộc thịnh suy khắp nơi luân chuyển Thục, Triệu, Trưng sóng biển rền vang Lý, Ngô, Đinh, Lê trở trăn Hậu Lý, Trần, Lê…Chuyển màng vận nước Quê hương ta lần lượt đổi thay Hồn Tổ Quốc luôn bay chuyển hoá Biển, Trời, Sóng, Nước phong ba Thuyền, Sông, thế sự chỉ là lờ trôi!... Thổ Địa giãi bày cho Hồn Lang hiểu… *Tên từ hư cấu Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:56 PM ---------- Previous post was at 11:07 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (39) Ngài quý ơi! Một đời ôm ấp Con tim nầy trải khắp hồn trăng Chỉ mong gặp lại một lần Quê hương Tộc Tổ muôn phần khắc sâu Nhưng thế sự bể dâu thay đổi Để hôm nay đau nhói tim tôi Trên trời một ánh sao rơi Nỗi niềm tan nát, mất rồi núi sông!... Nầy Ma hỡi! Tấc lòng vọng Tộc Động trong ta, giọt khóc thương ngươi Thôi sầu, bỏ lụy, tìm vui Vì dòng huyết mạch Xứ ngươi mãi còn Sông, suối, biển hòa chung dòng nước Trải ngàn phương, vươn vượt, tồn sinh Tộc ngươi chuyển hóa thân mình Nằm trong biển nước hữu tình còn đây Trăm mối chỉ kết dây Quốc Tổ Quyện hòa chung vượt khó, vươn xa Bách Việt một gốc Mẹ Cha Trăm con, bọc trứng sinh ra, kết thành!... Thần kính ơi! Trăng thanh toả ánh Soi đêm buồn, lóng lánh ngàn sương Hôm nay tôi đã tỏ tường Nỗi lòng đau khổ, vấn vương phai dần Giọt nước mắt một lần nhỏ lại Cho xa xưa thân ái hồn thiêng Trời nay còn đó mối giềng Thiên thu vạn kỷ đây miền mến yêu Kha! Kha! Kha! Thật nhiều sảng khoái Từ bây giờ tê dại phôi pha Đất nầy sống mãi tình xa Từ thời ngàn cổ chuyển ra kia mà Cám ơn ngài thương Ma đau khổ Trọn ân tình khơi tỏ nguồn cơn Từ nay vơi nỗi héo hon Chỉ còn một mối, tìm hồn Mẹ Cha!... Thổ Địa phân giải sự tình, hồn Lang Trút gánh ưu phiền vọng Tộc… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:58 PM ---------- Previous post was at 11:56 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (40) Niềm vọng Tộc phôi dần theo dòng nghĩ Lang giã từ, cảm nghĩa vị Thổ Thần Đường mây mờ che chắn phủ hồn đi Chim lạc tổ, sầu bi nguồn thân phận Mẹ Cha ơi! Vầng trăng ngàn ôm ấp Biết tìm đâu để thấp sáng linh hồn Để tim con khỏi buồn, khơi từng chập Khoả đêm đen, sóng dập, gợn ngàn cơn Cho đêm hết héo hon bầu nguyệt lạnh Trăng mịt mờ rủ ánh, vạn sầu ai Mây dật dờ, say bay về cõi vắng Dãy lạnh lùng, phẳng lặng trải trời mây!... Từ đêm đó, đường dài qua vạn khúc Ma miệt mài từng phút thả đường ngay Khắp Ninh Bình, Sơn Tây, về Vĩnh Phúc Rồi Hải Dương đến lúc chuyển Hà Tây Qua Bắc Kạn lại quay về Hà Nội Ghé Hòa Bình rồi tới miệt Thái Nguyên… Chỉ hoài công, nỗi niềm trông vời vợi Bóng người thân! Chỉ tối với sầu riêng!... Hỡi gió mây! Nỗi niềm ta khắc khoải Cả khắp vùng, mệt mỏi mắt đờ trông Như bao phủ mênh mông bầu ngây dại Mảnh linh hồn buốt tái ngọn đông phong Biết nơi nào dòng sông xưa mát dịu Ta trở về để níu lại hồn trăng Cho cô đơn, bâng khuâng, thời nặng trĩu Theo mây ngàn vợi diệu xoá mờ tan!... Hồn Lang tìm bóng hồn người thân trong mệt mỏi, vô vọng… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 12:01 AM ---------- Previous post was Hôm qua at 11:58 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (41) Ma lần bước khắp vùng miền Bắc Việt Với nỗi lòng tha thiết kiếm tình thân Sương đọng sầu, nhỏ lăn về biền biệt Một nhớ thương da diết vọng hồn trăng… Rồi thơ thẩn đi dần vào Trung Bộ Từ Nghệ An khắp chợ đến Thừa Thiên Về Đà Nẳng, Phú Yên, qua nhiều chỗ Chuyển Kon Tum, quay trở khắp toàn miền… Cả đất trời man miên rồi băng giá Để lệ lòng lã chã nhỏ sầu ưu Bao đêm dài chu du về tơi tả Chỉ nghẹn ngào buồn bã ánh chiều thu… Hỡi đất trời! Âm u sao cuốn tôi! Sao cứ mãi chơi vơi trong bể lạnh Để quặn đau canh cánh chẳng hề vơi Bắt chim lạc sầu tơi trong hiu quạnh! Ta muốn gào to mạnh mẽ tiếng hờn Cho đất trời từng cơn giông sấm sét Kết mây ngàn, lộng thét phủ trần gian Để thảm đạm, khung trăng chìm cõi rét Và tim ta sẽ liệt chẳng còn ngân Chớ lay động âm thầm làm chi nữa Khi ân tình muôn thuở đã phù vân Một nẻo vắng vạn lần trong nức nở!... Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 12:03 AM ---------- Previous post was at 12:01 AM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (42) Ôi đêm nay trăng tỏ sáng khung trời Thế mà sao lòng tôi như ngàn tối Mãi mịt mờ phủ lối với chơi vơi Bầu rạng ánh lại bời rời xa vợi… Ma xuống Nam, đi tới vẫn niềm tin Từ phố thị đẹp xinh sang hẻo lánh Đến Vũng Tàu, chuyển cánh về Gia Định Phố Sài Gòn rồi dính ở Long Thành Ghé Mỹ Tho lại quanh qua Sa Đéc Chuyển Trà Vinh rồi xẹt xuống Cà Mau Vòng Châu Đốc lại đào sâu Rạch Chiếc… Mãi tối tăm, thống thiết, lệ sầu đau… Gần ba năm khát khao trên đất Việt Tìm người thân biền biệt áng mây trôi Có mấy lúc mừng vui, người giống thiệt Nhưng đến gần chẳng biết, lạ mà thôi! Từng nhói tim, tả tơi, tràn nhung nhớ Và nghẹn ngào, trăn trở, rực sầu đau Cả trời đen, trăng sao như than thở Một linh hồn vạn thuở ngập hanh hao! Hôm nay mệt làm sao! Thôi ghé nghĩ Chợ Cần Thơ đèn khí đã đốt rồi Tán Bả Đậu ta ngồi coi cho phỉ Đánh nửa giấc sẽ đi tìm hừng tối… Ồ lạ kìa! Ai tới cả ba người Hai vợ chồng trẻ tuổi, một gái xinh Càng lại gần, giống in người trông đợi Ma luýnh quýnh, bay tới, dậy hồn mình!... Hồn Lang luýnh quýnh khi gặp ba người giống Cha, Mẹ, Chị… Nguyễn Thành Sáng thay đổi nội dung bởi: Nguyễn Thành Sáng, 15-05-2016 lúc 09:36 PM. Lý do: đổi màu |
Bạn có lời cảm ơn đến Nguyễn Thành Sáng với bài viết này | ||
*HaMy* (24-05-2016) |
#7
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (43)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (43) Lần theo bước để nhìn cho thật rõ Vóc vạc nầy! Thật đó của Mẹ Cha? Hồn của chàng bay qua đằng trước ngó Mặt, nói, cười…chẳng có lạ đâu mà! Hỡi Trời ơi! Phải ta đang nằm mơ? Biến khát vọng mong chờ thành ảo giác Một linh hồn tan tác nỗi sầu lơ Được ban tặng hay giờ mê khoảnh khắc? Đôi mắt sáng, nét mặt thật khôi ngô Điềm nhiên với phong độ trang hảo hán Đúng là Cha! Ngút ngàn ta tưởng nhớ Thuở năm nào trăn trở dưới cung vàng Còn thiếu phụ, ánh trăng trên khuôn mặt Đạo hạnh hiền dịu mát suối trong veo Xoa ấm áp, thắt theo thời lưu lạc Một dòng hương thơm ngát tỏa muôn chiều! Bé gái nhỏ đi theo, đôi mắt ngọc Duyên dáng cười, mặt, tóc nét đài trang Ánh nhìn thẳng chẳng ngang hay ngó dọc Giống chị ta gấm vóc trải mây ngàn… Chuyển kiếp đời, thời gian nay tụ lại Tấm hồn thương sống mãi cuộc vần xoay Ba ngàn năm tả tơi, hằn tê tái Trời đêm nay dòng xoáy trở về đây Ta sẽ nhập hồn nầy vào bụng Mẹ Tiếp tục làm con đẻ của tình sâu… Chợt thấy lòng nao nao như đau xé Phải chăng ai quạnh quẽ khiến vương sầu!... Hồn Lang sửa soạn nhập hồn vào bụng Mẹ chợt nhớ tới hồn Nương… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 08:41 PM ---------- Previous post was at 08:39 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (44) Lang trăn trở trước khi nhập hồn vào bụng Mẹ… Tình Nương ơi! Ta sắp nhập hồn đi Vào cõi thế, biệt ly thời ma giới Một khung trời mờ tối mãi hằn ghi Uyên lạc bạn sầu bi trong mong đợi Còn đâu nữa trăng soi bên suối mộng Những đêm về lồng lộng ngất hồn dao Cả âm gian lao xao lời của bóng Tiếng ma phong rông rống giạt ngàn sao Cho đôi ta bên nhau không còn thấy Tất cả gì động đậy của không gian Chỉ yêu đương mơ màng về ngây dại Ngập ngụa tình, phơi trải hết tâm can! Những chiều tà tình tang trên sóng nước Hồn cuốn nhau vươn vượt tận trời xa Để thấy gió kéo ra mây thành múa Điệu bồng bềnh muôn thuở của tình ta Còn đâu nữa thiết tha lời bạn ngọc Bên tai: Đừng trằn trọc nữa chàng ơi! Hãy phôi phai buồn tơi, kim châm chọc Trái tim chàng, để khóc nghẹn đầy vơi! Và sao quên bao lời nàng âu yếm Làm cho ta xao xuyến quả hồn yêu Giúp thổi trôi, tán tiêu vầng mây tím Về cõi xa, tẩn liệm nỗi buồn hiu Ta xa em thật nhiều thương với nhớ Vạn cung sầu, than thở cõi trần gian Những đêm lặng lang thang về xa vợi Hồn của ta nhức nhối dưới trăng tan!... Lang suy tư trong đau khổ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 08:43 PM ---------- Previous post was at 08:41 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (45)
Nhiều! Nhiều lắm nàng ơi, ta mãi nhớ Gần mười năm sáng tỏ ánh trăng thoa Chốn thâm sơn u ma, tình vạn thuở Lịm hồn ta đau khổ cảnh rời xa Một trăm năm ngân nga đời nhân thế Chốn dương trần không thể được gần em Bóng trăng mờ từng đêm phơi ánh lệ Và bao chiều tà xế kéo hồn đen! Chốn tịch tờ rủ mềm, ai thảm đạm Bên gió buồn ngất chán bặt im hơi Con suối gần thả trôi dòng đen sạm Không gian tàn u ám mịt sầu tơi Ta đau lắm nàng ơi, nàng có hiểu? Nhưng phận người ân hiếu phải đành cam Nhận một lần tình tàn, thôi chăn chiếu Để ngàn sau chẳng níu mảnh trăng tan!... Cha Mẹ ơi! Nặng mang tình ân trọng Như suối ngàn, biển rộng trải lòng con Mấy ngàn năm héo hon, sầu vắng bóng Gặp lại rồi ngàn sống mảnh trăng son Hồn con lạy song đường, xin nhập xác Dưới tàn cây phủ mát của sanh thành Ba nghìn năm canh cánh vạn xót xa Nay về tổ, đậm đà, thôi rủ cánh Hỡi muôn ngàn lóng lánh của trăng sao Ta trả lại một màu đen ảm đạm Cõi dương trần tiêu tán thuở ngàn đau Chỉ có còn héo sầu khi đêm lặn Nhớ về ai, ngàn thắm một tình trăng! Hồn Lang nhập hồn vào bụng Mẹ chuyển kiếp về dương thế! Nguyễn Thành Sáng |
Bạn có lời cảm ơn đến Nguyễn Thành Sáng với bài viết này | ||
*HaMy* (24-05-2016) |
#8
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Nối lòng hồn nương về cõi thế (1)
NỐI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (1) Tiếp theo Nỗi Sầu Ma Nữ… Chàng ơi! Chàng hỡi! Hãy chờ em Một bóng ma trơi rủ cánh mềm Trái sống trọn trao về mộng sống Giờ đây tan tác khóc đêm đen Âm ma giá lạnh từ muôn thuở Sẽ đóng ngàn băng nếu thiếu chàng Và gói tình yêu tàn tạ rụm Khi bầu trăng chết, mảnh tình tan! Em sẽ nát hồn theo vạn kỷ Lững lờ mây giạt, lịm trôi đi Về nơi xa tận bầu thăm thẳm Tan rã âm thầm trải bóng phi Gió ơi! Có hiểu nỗi lòng ta Trọn tấm chăn yêu chặn bóng tà Và lót ma tình cho đậm thắm Mịn mà, êm ả dưới trăng thoa! Thế mà chẳng níu được hồn yêu Để ánh chiều thu choán mỹ miều Cho cả khung tình mờ ảm đạm Trời sầu, mây đứng, gió đìu hiu Trăm năm dương thế ngàn nhung nhớ Buộc trói hồn ta ở chốn nầy Một quả tim yêu hàng vạn đập Dật dờ, đau khổ, ngắm mây bay Đuổi bóng ngựa sầu mong gặp gỡ Mây mờ kéo lại, ghịt hồn mơ Hơn là lặng lẽ nhìn trăng khóc Nức nở, nghẹn ngào lụy xác xơ!... Hồn Nương thổn thức rồi lên đường… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:08 PM ---------- Previous post was at 10:52 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (2) Âm phong phần phật vọng bên tai Nỗi nhớ, niềm thương trải bước dài Ánh nhạt, cung mờ phơi giá lạnh Ma buồn thống thiết, xác xơ bay… Chàng hỡi! Giờ nầy anh ở đâu? Có hay lạnh lẽo, dạ em sầu Tìm ai quạnh quẽ, mờ lam khói Khắp chốn trăng khuya bạc mái đầu! Mười năm chất ngất men tình mộng Kỷ niệm đong đầy vạn kỷ say Cả trái tim yêu em gói chặt Tặng chàng trọn vẹn chẳng hề phai Em nhớ những ngày vui đuổi bóng Ánh tà nhè nhẹ phủ bên sông Rùng mình em biến thành con sáo Hót tiếng ngân nga ấm bạn lòng Chàng hoá lộng tàn để đở mưa Cho em khỏi ướt buổi sương buồn Chuyển hồn em biến thành thơ nhạc Dìu dặt, êm đềm, lắc nhẹ chuông! Có bửa hai ta giỡn trốn tìm Hoá hồn núp bóng cánh hoa sim Chàng tìm, tìm mãi mà không thấy Ánh mắt như sầu, động trái tim Hôm ấy cõng em chàng vụt chạy Hết hồn ôm cứng xác ma ai Cỏ xanh em biến thành mây nhẹ Êm ả cho chàng nhẹ cánh bay!... Trên đường tìm hồn Lang, nàng nhớ về bao kỷ niệm… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:10 PM ---------- Previous post was at 11:08 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (3) Hai ta bửa nọ vào hang núi Tìm đoá hoa thiêng chế thuốc tình Cho ngất men nồng, thân vạn kỷ Trăng vàng óng ả mãi lung linh Em lạc trong hang, chàng kiếm mãi Chim sầu phành phạch cánh quần bay Tìm hoài, tìm mãi, tàn khuya gặp Gió thét vui mừng, lộng cuốn quay! Có bửa em buồn nhớ Mẹ Cha Nỗi sầu đọng lại giọt sương pha Cả khung trời tối, ngàn mây nhạt Một bếp lửa hồng sưởi ấm xoa Những đêm gió buốt, hồn em lạnh Chàng rút ngàn hoa ở suối về Biến lại thành chăn dầy ủ ấm Hương tình đậm thắm ngút đê mê! Em gãi lưng mờ cho đả ngứa Lim dim Ma mắt ấm nồng đưa Như ngàn câu nói! Tình ơi hỡi! Khô khát, say bay được gió lùa… Em nhớ, chàng ơi, em nhớ mãi Ngút ngàn kỷ niệm chẳng phôi phai Giờ đây nức nở chim sầu bạn Một áng mây mờ rã cánh bay Mười năm khắn khít muôn hoa thắm Buộc lại hôm nay vạn nỗi sầu Ma gió dật dờ bay khắp nẻo Trăng tàn, băng giá trói đêm thâu! Trên đường tìm hồn Lang, nàng nhớ bao kỷ niệm… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:20 PM ---------- Previous post was at 11:10 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (4) Nỗi thương nhớ dẫn về bao kỷ niệm Nghe u hoài, lưu luyến tận tâm can Quá mệt mõi, nàng lần lên đỉnh tán Co lại hồn, gặp bạn giấc mơ sâu… Chàng yêu ơi! Chàng đang ở nơi đâu? Có hay biết trăng sao giờ nhạt ánh Con chim buồn đang nép mình rủ cánh Dưới cơn mưa lóng lánh giọt sương buồn Thả hồn về xa vợi, nỗi sầu tuôn Thao thức nhớ trăng suông tình vạn kỷ Mây trôi về phủ mờ lên thủ thỉ Tiếng lòng em non nỉ nhớ thương chàng!... Tình ta ơi! Trong giấc điệp mơ màng Đang nức nở hai hàng châu sương nhỏ Anh trở lại dưới đêm mờ vàng võ Ủ ấm nàng nằm đó với sầu đau Đừng buồn nữa em ơi! Xoá nghẹn ngào Trên nẻo sống sông nào không nước chảy Giữa không gian mây nào chẳng từng bay Trăng sáng tỏ chẳng ngày đen tối sẩm! Tình hai ta ngút ngàn tràn biển thắm Vẫn sóng cồn lấm tấm bọt tan phôi Khắc khoải, bã buồn chỉ khổ mà thôi Vầng chếch bóng cũng rồi khi sáng tỏ Anh xa em cả một đời nhung nhớ Bao nỗi sầu tan vỡ lịm hồn anh Bởi ra đi, bỏ lại một vầng trăng Ngàn xúc cảm, vạn lần mong trở lại!... Hồn Nương gặp Lang trong mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:23 PM ---------- Previous post was at 11:20 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (5) Chàng yêu ơi! Đêm nay chàng trở lại Bến sông buồn còn mãi bóng con đò Ngày chàng đi trăng héo sầu vò võ Ôm nỗi niềm biết tỏ với ai đây Không gian mờ phủ cả một vầng mây Cho sẩm tối tràn đầy bao phủ thiếp Quả tim tình rúm mình theo thắt nhịp Dòng máu sầu chẳng kịp chảy về thân Anh ra đi, em mất trọn vầng trăng Ngàn u tối, phủ dần lên cõi chết Cả âm ma dật dờ trong mỏi mệt Từng phút giây kéo lệch trái hồn em!... Nàng yêu ơi! Ta cũng nghẹn từng đêm Đường dương thế rủ mềm hồn ma ảnh Bởi nhớ ai, trăn trở mỗi từng canh Vạn bóng tối tròng trành trôi ánh lệ Em là suối, là thơ trăng, là bể Cả nỗi niềm ước thệ buổi bình minh Xa em rồi, tất cả biến trăng tình Thành lặng lẽ, trầm mình trong giá buốt!... Em lạnh lẽo chàng ơi! Tha thiết được Lửa của chàng lả lướt xác thân em Hừng hực nóng, rạo rực nhịp con tim Ngàn cảm xúc, lim dim hồn trăng gió Cho quanh đây lặng im hàng cây cỏ Đêm chỉ còn ửng đỏ lửa yêu đương Đẩy xa ra mịt tối bóng mây buồn Từng nhịp sóng dập dồn trôi bóng trắng!... Hồn Nương gặp Lang trong mơ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:26 PM ---------- Previous post was at 11:23 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (6) Chàng! Chàng ơi! Chàng đâu rồi chàng hỡi! Sao như mờ, phủ tối cả bầu đêm À hoá ra! Mệt mỏi, giấc say mềm Uyên nhớ bạn, êm đềm trôi mộng mị… Gió trăng ơi! Còn đó để mà chi Sao gió chẳng trôi đi đừng trở lại Và trăng lụn tàn khuất dưới tầng mây Cho cả không gian nầy thành cõi chết! Để Ma sầu từ nay thôi rũ rượi Vọng u hoài, chuỗi đợi với chiều thu Khóc cuộc tình ngàn vạn trói âm u Quăng xa thẳm, mịt mù nơi lặng lẽ! Lang yêu ơi! Chàng đi, em quạnh quẽ Tiếng dế sầu nắc nẻ mỗi đêm về Sương bóng tàn đọng giọt nhỏ lê thê Buồn bã quá, thiếp lê chân khắp nẻo Đường dương thế, tình yêu ta gọi réo Thiếp tìm chàng, lạnh lẽo dưới sương mờ Không nghe ai, nén lại để đợi chờ Đừng buồn thiếp, trăng mờ bay cõi thế!... Bước trần gian, từng giờ rơi ánh lệ Suốt đường dài nàng để mắt nhìn quanh Cũng thật nhiều éo le, oan nghiệt cảnh Cũng ma hồn, cũng chạnh khóc sầu ai Trải khắp lối, trói cuốn cánh heo may Muôn cảnh ngộ đoạ đày như bọt biển Nàng thấy, nàng nghe, thắt lòng xao xuyến Cõi dương trần là giếng liệm người rơi!... Hồn Nương thổn thức dọc đường… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:29 PM ---------- Previous post was at 11:26 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (7) Chân tiếp bước, đi dần vào phố Đêm ánh đèn khắp chỗ bừng soi Nàng Ma nhìn thấy chơi vơi Lạ lùng một cõi rạng ngời ánh trăng! Ba ngàn năm chưa lần nhìn thấy Chuyện hôm nay sáng dậy góc trời Cái gì lạ quá hỡi ơi! Thuở xưa bầu tối, cả trời âm u Kìa! ngộ nghĩnh vù vù lăn chạy Người phây phây, động đậy hai chân Vùn vụt nó tới phăng phăng Ta đây thích quá, lại gần xem sao… Đèn chớp tắt, nhiều màu đẹp mắt Người rộn ràng, ăn mặc bảnh bao Kèn kêu, tấp nập, xôn xao Kẻ đi, người lại, khắp màu chói chang!... Bỗng chợt nhớ hồn Lang biền biệt Nàng chạnh lòng, chẳng thiết, rời đi Không gian rộn rã nghĩa gì Cánh hồn ảm đạm lần về ven xa! Trăng nhớ gió, đêm tà héo rủ Mảnh tình yêu ấp ủ tim sâu Chàng ơi! Anh ở nơi đâu? Cô đơn, lạnh lẽo, vạn sầu xé em! Nỗi buồn bã tơi mềm Ma ảnh Ghé bên bờ, rã cánh, hồn lay Lờ đờ thần trí bi ai Có cơn gió nhẹ bay bay đến gần!... Trong lúc Hồn Nương buồn bã, Thổ Địa xuất hiện… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:32 PM ---------- Previous post was at 11:29 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (8) Nầy Ma nữ! Trông ngươi buồn bã Cánh hoa sầu, tơi tả chiều thu Vọng về xa thẳm mịt mù Nỗi niềm tan tác, âm u cõi lòng Chuyện bến nước, dòng sông xuôi ngược Kể ta nghe, hiểu được sự tình Vui buồn, sai đúng, xấu xinh Cớ sao lạc bước một mình đến đây?... Ngài là ai? Mà nay han hỏi Như thương tình, đen tối của tôi Thuyền duyên cách biệt đôi nơi Chim uyên rã cánh, mộng đời vỡ tan!... Ba năm trước*, có chàng khốn khổ Cũng ngồi đây, nỗi nhớ buồn đau Và ta cũng thấy nghẹn ngào Giống ngươi thân phận xót đau bây giờ!... Nghe Thần kể, thẫn thờ Ma nữ Đúng là chàng! Lữ thứ bôn ba Mong tìm gặp lại Mẹ Cha Với hồn Tộc Tổ, đậm đà sắc son Trải ba mùa thu tròn biền biệt Chẳng thấy chàng, chắc thiệt đã về Dương trần cõi sống tình quê Trăm năm cách biệt, lê thê nỗi sầu… Nàng quyết định không đau chờ đợi Chốn bụi hồng tìm lại Mẹ Cha Và may gặp lại tình ta Còn hơn âm giới xót xa mỏi mòn!... Hồn Nương quyết định tìm Cha Mẹ và nhập lại cõi thế… *Thời gian ở dương trần. Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:34 PM ---------- Previous post was at 11:32 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (9) Nghe Thần phân giãi chuyện dòng đời Trắc trở duyên tình, phận lẻ loi… Phai nhạt, đêm tàn, sương nhỏ giọt Chim đơn vụt cánh cất ngàn khơi Sơn Tây, Vĩnh Phúc về Hà Nội Bắc Kạn, Thái Nguyên, khắp núi đồi… Thắm thoát một năm trôi lặng lẽ Bóng hình Cha Mẹ bặt âm hơi! Có lúc giật mình, sao hệt Mẹ Rộ vui ai đó thể như Cha Quay nhìn ngỡ ngàng, chim trời giống Hoa sắc điệp trùng lại tách ra Chợt một đêm mưa, vùng đất cổ Ninh Bình, mệt mỏi, bước chân vô Vợ chồng đằm thắm nhìn mưa rụng Giống hệt sanh thành vạn nhớ mơ Nét phượng, mày ngài, thân liễu thắm Khí hùng chan chứa ấm tình trăng Đúng rồi Cha Mẹ ngàn yêu dấu Chuyển kiếp bừng sinh, trở lại trần!... Lang ơi! Thiếp gói lại thơ tình Cõi thế nhập về với biển sinh Ngắn ngủi thời gian may gặp gỡ Bằng không Ma giới trở về mình Con lạy Mẹ Cha, xin nhập xác Cây đa, bến cũ, bóng thuyền xưa Linh hồn nối lại ngàn năm trước Điệp khúc thâm tình mãi vọng đưa!... Nàng nhập hồn vào bụng Mẹ… Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:37 PM ---------- Previous post was at 11:34 PM ---------- NỖI LÒNG HỒN NƯƠNG VỀ CÕI THẾ (10) Hay Thao Thức Xa Xôi Thời gian lặng lẽ theo năm tháng Vạn ái, ngàn ân thuở mộng vàng Hương lửa đêm tàn nay gửi lại Âm gian cuốn cất một tình trăng… Có người thi sĩ đất Cần Thơ Thường vắng ưu tư với thẫn thờ Như nhớ, như trông về diệu vợi Trăng lòng ánh nhạt nỗi chơ vơ Chốn Bắc, Ninh Bình cũng một người Đóa hồn thi nữ thắm hoa tươi Nhưng sao như mãi hằng tư lự Viễn mộng, sầu đau trải bóng đời! Có phải trăng tàn, sương đọng giọt Ngàn năm yêu dấu, khóc ly tan Lời xưa hẹn ước còn theo gió Cõi lạc dương trần, mãi trở trăn? Trầm lặng, dòng đời theo biển sống Bắc Nam hai bóng rủ hồn đông Chiều tà canh cánh, niềm cô quạnh Ảm đạm, nhớ nhung, khắc khoải lòng? Cho đời buồn bã bầu tâm sự Trái bóng trôi về một chốn xa Chìm đắm tâm hồn theo tiếng gọi Xa xưa tình ái của lòng ta Vẫn biết tình yêu để lắm sầu Thế mà thiếu vắng, khát làm sao Ma tình! Đau khổ! Hay huyền hoặc! Tự mãi ngàn thu vẫn chén đào! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:40 PM ---------- Previous post was at 11:37 PM ---------- DÒNG ĐỜI VÀ SỰ HÒA HỢP Mênh mông biển sống cuộc trần ai Hạnh phúc, cơ cầu, những đổi thay Giọt ánh đong đầy hồn cỏ lá Hương lòng dào dạt, cánh diều bay! Tâm tình, ý sống chuỗi dòng trôi Điệp khúc thăng trầm cứ mãi bơi Vũ trụ, con người luôn chuyển mãi Ngàn năm, vạn kỷ vẫn luân thời Hừng sáng vầng đông dần lộ ánh Trưa về hừng hực nhiệt trời nung Chiều tà gió nhẹ bầu thanh mát Đêm đến trăng soi tỏa khắp cùng Có lúc nỗi niềm như sáng rạng Lúc buồn trơ trọi trước hư không Khi nghe tơi tả, khô cằn cỗi Khi thắm men say, ngất cõi lòng! Bao bầu tâm sự lắm đầy vơi Mộng sống thênh thang trải bóng đời Những buổi thu tà sầu quá đổi Băng sương giá lạnh ủ ê lời Thế mà gió thổi ở trên xa Khác cánh lay bay chốn cạnh nhà Lồng lộng ngân vang, bầu trải rộng Thâm trầm nhè nhẹ nhịp ngân nga Ý sống con người cũng thế thôi Vầng trăng đang độ thắm đầy vơi Khó cùng ánh lặn, bầu tàn nhạt Chỉ thắm hương lòng mộng xứng đôi! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:44 PM ---------- Previous post was at 11:40 PM ---------- LẤP LÁNH ÁNH SAO Trăng lặn sau đồi, sương nhỏ xuống Từng hồi u ám bởi giăng mây Đẩy bầu vắng lặng chìm muôn thuở Réo rắt phong sầu trở lại đây! Hồn ai thao thức đang hoài niệm Chạnh mảnh tơ lòng dưới bóng trăng Lờ lững nỗi niềm trôi sóng nước Dật dờ, chao đảo, đẩy xa dần Xúc cảm để rồi nghe nhớ quá Chuỗi ngày tình thắm nhẹ ngân nga Như thuyền lướt vượt trên dòng gợn Rực rỡ hai bờ trải chiếu hoa Thế mà bỗng chốc dậy cuồng phong Biến sẩm khung trời chuyển sắc đêm Phủ chụp bốn bề thành tịch mịch Giọt buồn rỉ rả nhỏ trôi êm! Lặng lẽ thời gian không trở lại Mối sầu đeo đẳng nhớ về ai Dậy cồn biển sóng ngàn ngăn trở Thuyền đậu, âm thầm thả mộng bay… Đêm nay cắt nửa mảnh trăng thu Tiếng sáo bên sông thổi vọng về Dào dạt nhẹ đưa vào bóng mộng Khiến hồn tan tác động lê thê Có ánh sao Khuê lấp lánh khuya Nhẹ đưa vào mắt kẻ sầu lơ Đẩy bầu tăm tối về cung vọng Kẻ lụy chao lòng dậy khúc mơ! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:47 PM ---------- Previous post was at 11:44 PM ---------- THU ĐẾN ĐỂ PHAI PHÔI Gió kéo mây về trải bóng đen Cho bầu u ám phủ mờ đêm Khiến vầng trăng sáng giờ đây nhạt Để lạnh sau đồi, bếp lửa nhen Vắng lặng canh khuya loé chút ngời Ánh về lóng lánh giọt sương rơi Trôi trên lá cỏ, dần lăn tới Kẻ đá bên đường, cố lẹ bơi! Gói kín nỗi sầu vào quạnh quẽ Âm thầm chiếc bóng nẻo đi về Hồn sương giá lạnh chìm hoang tịch Ủ ấp bao sầu chuỗi mộng mê Bởi ánh trăng vàng quay gót trở Để cho gió lạnh kéo mây dờ Phủ niềm tan tác bên bờ khóc Một bóng ai hoài quạnh vất vơ!... Ngày tháng qua dần, nay đến thu Giọt sương thuở ấy cuốn sầu ưu Giờ đây tan mất nơi hoang vắng Đã bốc bay về cõi viễn du Hơi nước từ xa theo gió bay Tụ thành sương mới, thế tàn phai Dưới bầu êm ả, xua ngàn chết Một khúc quay vòng chuyển đổi thay Cảnh vật bừng khơi theo ánh dưỡng Khung trời rạng rỡ trải đêm nay Lay hồn sầu mộng, từng thao thức Tỉnh giấc mơ sầu, cạn chén say! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 11:50 PM ---------- Previous post was at 11:47 PM ---------- CAO CẢ HỒN HOA
Đêm khuya vắng lặng bầu gom xuống Bóng tối phủ trùm bởi áng mây Đưa chuỗi suy tư về mộng thuở Cho tim lay động kéo về đây! Thấy lạnh nỗi niềm, vương kỷ niệm Hôm nào ấm áp mảnh tình trăng Giờ đây rủ ánh trên dòng nước Mờ nhạt, tàn trôi, khuất lặn dần Ảm đạm để rồi nhung nhớ quá Ghịt hồn dĩ vãng thổi ngân nga Đẩy sầu man mác theo dòng gợn Về cõi u hoài nhỏ mộng hoa… Bên bờ suối nhỏ bến rêu phong Có đóa hoa Quỳnh nở giữa đêm E ấp cánh ngà nơi tỉnh mịch Dạt dào trước gió nhẹ đưa êm Lụy khách ngửi vào như dịu lại Hương hoa bát ngát đẩy sầu ai Cho người thao thức vơi trăn trở Quá khứ đau buồn nhẹ cánh bay! Nguyễn Thành Sáng thay đổi nội dung bởi: Nguyễn Thành Sáng, 17-05-2016 lúc 11:15 PM. Lý do: đổi bài |
*HaMy* (24-05-2016), tiengtrongninhchau (08-06-2016) |
#9
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Gió và ánh
GIÓ VÀ ÁNH Lửa lòng đã tắt mới vừa nhen Ấm áp, dập dìu đuổi ám đen Thắm thiết, nhẹ nhàng phơi cảnh vật Thâm trầm, êm ả dưới trăng đèn Em đến, tình yêu ôi! Sáng ngời Dạt dào một sớm nắng ngàn bơi Trải chan cành lá lâng lâng nhẹ Cảm xúc nỗi niềm, giọt bóng rơi! Đêm đã hết mờ, thôi quạnh quẽ Ánh vàng quyện gió kết đam mê Tình trao tươi mát soi dòng nước Như lặng chiều ai, vọng sáo về Hôm nào mới đó, trời trăn trở Trống vắng canh khuya vạn sắc dờ Nhen nhúm ma sầu nơi nụ búp Cho tàn khẻ nở cánh chơ vơ! Và nhốt linh hồn trong bóng thu Gói chung vào đó khối âm u Đưa vào không phận bầu hoang vắng Dờ dật trôi về cõi viễn du Gió đã chui ra, vụt cánh bay Rồi quay mặt lại thấy buồn thay Muốn tung đôi mỏng về phương tốt Mà khối đen dài mãi chẳng thay… Em đến tinh mơ một ấm say Choàng tôi tỉnh giấc nhớ hôm nay Khung trời còn đó bao ngàn thắm Sao chẳng bay vào, lại cuốn đây! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:57 PM ---------- Previous post was at 02:49 PM ---------- NỖI NIỀM
Xúc cảm dạt dào, thấy mến ai Hồn trăng thắm thiết ngọt ngào thay Như cơn gió nhẹ lay cành lá Dìu dặt hương lòng một thoảng bay Chiếc bóng thời gian cứ mãi trôi Dòng đời từng chập chiếc thuyền bơi Và ngàn sóng gợn luân chuyền mãi Thuyền, sóng cách nhau một khoảng thời! Hừng sớm nắng hồng vươn rực ánh Trưa về hừng hực nhiệt trời nung Chiều tà vắng lặng, bầu thanh mát Mỗi chuỗi thời gian nhịp sống cùng Nhìn đóa hoa vàng đang sắc rạng Cây già mến cảm cũng bằng không Tiếc cho khô héo, thân cằn cỗi Chỉ ngắm nhìn hoa, chạnh nỗi lòng Tâm tư, ý sống biết chơi vơi Bởi đó và đây khác nẻo đời Tuổi mộng cách xa, xa quá đổi Sự tình chia sẻ có thành lời? Nguyễn Thành Sáng |
#10
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Thao thức
NHỮNG SẮC THU Lặng lẽ nỗi niềm với chuỗi đen Từng đêm thao thức dưới khung đèn Lúc mờ, lúc tỏ khi phai nhạt Hòa cõi sương buồn, tiếng nhóc nhen! Ảm đạm trời thu chẳng sắc ngời Chỉ buồn tơi tả, lá vàng rơi Vầng mây u ám dần trôi tới Gió cuốn cây cành những bóng bơi Cho cả khung trời như quạnh quẽ Từ xa thăm thẳm thổi bay về Lân tinh ma quỷ nơi hoang tịch Lấp lóe, chập chờn ánh muội mê Để ai bi thiết, ai trăn trở Rã mảnh hồn sinh với dật dờ Sầu héo, tạ tàn rồi bật khóc Tiếng lòng đau khổ, nghẹn chơ vơ! Biến một thu sầu thành ám thu Khiến người thống thiết mãi sầu ưu Trôi xa, xa tận vào chốn vắng Rã mảnh linh hồn cõi mộng du… Cũng một trời thu, lại nhẹ bay Tâm tình phơi phới với phôi phai Bởi bao lá rụng bao lần chết Là bấy chồi xanh, chuỗi sống thay Rụng xuống thành phân, bồi đắp dưỡng Đau buồn quá khứ để hôm nay Đôi chân chậm lại, dừng thao thức Bước tới từ từ thong thả say! Nguyễn Thành Sáng ---------- Post added at 02:39 PM ---------- Previous post was at 02:28 PM ---------- TÌNH TRÔI
Năm tháng u hoài, chuỗi nhớ mong Hồn ai lạnh lẽo cuốn sầu đông Thuyền duyên xa bến còn vương sóng Kẻ ở, người đi mãi chạnh lòng! Mỗi độ thu về mang nỗi nhớ Nghe buồn rười rượi trải bâng khuâng Thời gian lâu quá, giờ như lạ Nhạt nhẽo hương tình của gió trăng Những lúc đêm mờ, bó gối lâu Nỗi niềm ảm đạm quấn hồn sâu Máu tim tha thiết quay cuồng vội Chảy khắp thân sầu trước đến sau Khao khát ôm em trong ngực tôi Hôn lên má thắm, nhỏ đôi lời Anh yêu, anh nhớ em nhiều lắm Nếu mộng không thành chắc tả tơi! Rồi chợt tỉnh ra lại trở trăn Nghe buồn da diết dưới thâu canh Hương xưa ngày cũ giờ phai nhạt Tình thắm qua rồi đã hết xanh… Chiều nay lặng lẽ, hồn quay thuở Gió cuốn mây về phủ trái tim Chìm đắm tâm tình trong khoảng lặng Khung trời mờ nhạt trải màu đen Giã biệt tình xưa, tôi cố quên Trăng thơ, ý sống sẽ ngời lên Và hoa dạ lý hương thơm lọt Vào trái tim sầu, đuổi bóng rên! Nguyễn Thành Sáng |
*HaMy* (24-05-2016), tiengtrongninhchau (08-06-2016) |
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|