|
|
#1
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ta chờ anh đi dưới phố Giáng sinh
Ta chờ anh đi dưới phố Giáng sinh
Phố chiều đông lung linh vạt nắng, Phương Nam buồn thương nhớ người xa… Trong một nỗi buồn khẽ giấu nơi nụ cười thoảng chút an nhiên vì phố, trong giọt nước mắt lặng thầm ta khẽ gửi nhẹ nhàng, và ẩn giấu thật kĩ lưỡng trong một trái tim côi. Trong tiếng chuông thánh đường mỗi khi một vọng ngân hơn, vang hơn và bay xa hơn tới nơi vùng trời không có hạn định bởi một tình yêu ta gấp vội vàng trong cánh nắng… gửi tới cho anh, nơi ngày Đông đang khẽ run run với những tiếng thờ ơ đang còn miên man lắm những thơ ngây vụng dại. Phương Nam cũng đang cựa mình rồi anh ạ! Từng giọt nắng nhạt vào mỗi buổi chiều ta xuống phố cũng dịu dàng hơn vài ngày trước đó... Phương Nam đang cựa mình vì những tiếng gió lạnh. Và có lẽ cũng dần mang Giáng sinh về, quyện vào trong tiếng những bài thánh ca vang cùng những đứa con của thiên Chúa. Lại theo lệ cũ, theo tiếng vọng cũ của thời gian, tiếng an lành như đang khẽ gõ cửa từng ngôi nhà nho nhỏ. Trước cửa mọi cánh cổng, mọi mái hiên từng chiếc đèn lung linh nhiều màu sắc cũng bắt đầu rón rén hé những ánh sáng đầu tiên. Những hang đá với bông tuyết trắng toát lên mọi thứ hơi lạnh của Đông, từng cây thông khẽ cuộn mình trong những chiếc chuông nhỏ… mọi thứ có lẽ cũng chỉ chờ ông già Noel mang quà tới cho các bé vào khoảnh khắc của đêm Giáng sinh thôi… Còn riêng ta, ta lại thấy chạnh lòng vì nhớ anh hơn. Ta thấy mùa Đông của Miền Nam như chợt ùa về trong tiếng ru của từng đêm ta khẽ thở than. Con tim cũng cứ thế mà run rẩy, những ánh mi buồn ngày ngày ta bước nhẹ cũng cố gắng đảo quanh một góc rộng hơn. Ta chỉ cố tìm, chỉ cố kiếm một vài bóng cũ còn in hằn nơi vệt thời gian hanh úa cứ chạy tích tắc từng giây… Ta tìm ai trên phố thị chiều nay? Ta tìm anh, tìm tình yêu ấm nơi vòng tay kề như ngày xưa ấy, và còn tràn đầy nơi đó bao ấp ủ khiết xanh. Ta tìm một tiếng thở khẽ thì thầm nóng ấm trên vành tai… tìm chút hơi anh như một tấm chăn phủ dày lên ta giữa miền tuyết nhạt trắng phiêu du dưới gió. Ta tìm tiếng trái tim người khẽ gọi ta đuổi theo mãi một tình yêu mọng chín, mang màu hoa thạch lựu rực đỏ của trời hạ sang ngập nắng… Và có lẽ ta cũng muốn tìm lại chính ta một tâm hồn nhạy cảm với mọi thứ yêu thương. Với góc sờn của phố mang tên anh, với con đường ta bước và chờ đợi anh nơi góc hiền cuối phố của mỗi buổi chiều ngoan. Ta tìm trong ta một ánh mắt chỉ biết nhẹ êm lướt trên từng sóng mi to tròn hun hút của những gì tinh khôi nhất. Ta tìm nụ cười an nhiên như thiên thần hé nở những đóa hoa dại trắng dưới trời mùa xuân bởi những cánh én mang về… Và chiều nay, ta chỉ biết tìm… và tìm anh trong thức thời gian lắng lại những sầu vương. Giáng sinh về, Đông có lẽ cũng tê tái hơn, mọi thứ như côi cút nhưng ta vẫn luôn nhặt nắng vàng của trời Nam để gửi cho anh mỗi buổi chiều vàng ta xuống phố… gửi cho anh, gửi cho cả những tiếng an lành của mùa mới. Ta vẫn chờ anh nơi phố thị, vẫn mong đón anh một cánh én vàng chở đầy ắp những mùa Xuân… tới nắm tay ta đi dưới trời Giáng sinh ngập sắc. Và một tình yêu ta còn mãi đang ấp ủ nơi phố chiều nay... |
oanhcoi (20-02-2012), samchopunun (29-06-2012) |
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|