+:| Diễn đàn Người Quảng Bình |:+ - Xem bài viết đơn - Cuộc sống
Ðề tài: Cuộc sống
Xem bài viết đơn
  #4  
Old 15-07-2009, 12:54 PM
o0leptrum0o's Avatar
o0leptrum0o o0leptrum0o vẫn chưa có mặt trong diễn đàn
Người Quảng Bình (NQB)
 
Tham gia ngày: Nov 2006
Đến từ: Q.Binh Thạnh tp HCM
Tên Thật: Nguyễn Thành Chung
Bài gởi: 561
Được cảm ơn 374 lần trong 180 bài viết
Default Ðề: Cuộc sống


Là con trai,từ nhỏ đến nay tôi tự dặn mình phải mạnh mẽ,không được khóc.Nhưng sao cách đây 4 hôm nước mắt tôi cứ trào ra như 1 thằng con nít vừa mới bị mẹ mắng...khi nghe cái tin trời đánh rằng bạn tôi vừa mới qua đời...Thương đau nối tiếp thương đau...
Học chung với nhau 3 năm cấp III cùng 1 lớp,học lực của 3 đứa tôi luôn tương đương so với nhau,toàn nhất nhì sắp ngược.Biết bao nhiêu chuyện để kể,phong trào thi đua có(10%),phá hoại lớp có(90%).Biết bao lần cô chủ nhiệm đã khóc vì chúng tôi,nào là trốn học,ngủ trong lớp,nói chuyện riêng,hút thuốc,đặc biệt nhiều là ko học bài cũ.(HSCB)Đầu năm lớp 10,chúng tôi được tuyên dương cho ngồi phòng đặc biệt dành cho những người đặc biệt nhưng vẫn cứ tươi cười như ko có chuyện gì xảy ra,cuối năm thì đua nhau đi thi lại.Điếu thuốc chia 3,ly nước chia 3 nhưng giờ đây...2 bạn tôi đâu còn???
Lúc nghe tin tôi cố kìm nén,lựa chọn 1 góc khuất trong khu tôi ở rồi gọi điện cho mẹ B.Mẹ B cũng vừa nghe tin,bà òa khóc than trách số phận và an ủi tôi.Trong hoàn cảnh đó tôi chẳng biết ai nên an ủi ai nữa và thế là tôi bật khóc.Tôi ít khi khóc nhiều như vậy,không biết nước mắt của tôi có giải quyết được vấn đề gì không nhưng nó cứ mãi rơi cho đến khi phát ra những tiếng nấc.Tôi xót xa lắm,lúc đó ngoài khóc ra tôi chẳng biết làm gì hơn.Những khuôn mặt của các bạn tôi như hiện ra trước mắt tôi mỉm cười 1 cách chua chát.Mẹ B khuyên tôi hãy cẩn thận trong mọi chuyện,jjsk,lúc nào về quê thì ghé nhà chơi......
Tôi ngừng khóc và từ từ trấn tĩnh lại.Tôi nghĩ về những chuyện đã xảy ra...DT tôi lại reo...lần này là mẹ.Nghe thấy tiếng mẹ tôi lại khóc làm mẹ khóc theo lại là những lời an ủi.Tôi nhờ ba mẹ tôi ra thắp hương cho D.Nhưng tôi biết cho dù tôi không nói thì ba mẹ tôi vẫn đi bởi vì ba mẹ tôi thương D như con cái trong nhà.Có lúc còn lôi tôi ra so sánh với D những điều mà D không bao giờ biết.D thiếu thốn tình cảm của ba mẹ nhưng nhờ đó nó suy nghĩ chính chắn hơn tôi nhiều.Lúc đó tôi muốn về nhà lắm nhưng giờ nghĩ lại tôi chẳng muốn về chút nào.Về làm gì khi chuyện buồn nhiều hơn vui.???Bạn bè tôi đông lắm,hè năm trước tất cả đều đông đủ nhưng lúc này đủ lắm cũng thấy còn dư 2 chiếc ghế.Không riêng tôi,tôi nghĩ bạn bè ai cũng cảm thấy như vậy.2 đứa không biết đang ở phương trời nào(bạn bè tôi ơi giờ nơi đâu??????)
Về phần tôi,tôi vẫn sẽ phải sống,sống thay phần của bạn tôi.Nếu như bạn tôi cảm thấy vui thì tôi sẽ hứa.Tôi hứa sẽ sống tốt hơn,đối với bản thân tôi,đối với gia đình tôi,đối với gia đình các bạn,đối với tất cả bạn bè và đối với toàn xã hội,tôi hứa....Nhưng giờ đây chắc chắn 1 điều rằng tôi sẽ suy nghĩ khác trước hơn....chắc chắn...!
Mong các bạn yên lòng an nghỉ!!!!!!!!!
 Nguồn: www.nguoiquangbinh.net 

****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

-->


[Click Here To View o0leptrum0o's Signature]

thay đổi nội dung bởi: o0leptrum0o, 19-10-2009 lúc 03:32 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn

Đã có 3 cảm ơn !

Cảm ơn o0leptrum0o đã viết bài này. Chúc bạn có thật nhiều niềm vui trong cuộc sống !
baovidai_hahaha (15-07-2009), be cọt (15-07-2009), I*Love*QuangBinh (15-07-2009)