Em hỏi anh làng quê ấy ở đâu
Mà anh nhớ, mà anh yêu đến vậy?
Em hỏi anh dòng sông ấy có gì
Mà anh vẽ nắng mưa hoài năm ấy?
Đó là dòng sông xanh mát bốn mùa
Miên man chảy dưới bầu trời hò hẹn
Đó là bến ngày xưa ta làm bạn
Bần, đước, dừa xanh, êm ái lời ru.
Đó là mái trường xơ xác tranh phôi
Tường rơm đất, mưa trôi rồi lại dính
Manh áo phong phanh giữa trời gió lạnh
Sưới ấm bằng nụ cười ấu thơ.
Đó là nơi ta lớn mấy chẳng vừa
Tiếng còi tàu vắt lưng đồi gió lộng
Mùa nắng Lào hầm hập hơi nóng
Và mùa đông lạnh cóng khớp chân.
Đó là nơi nằm nệm lá chuối khô
Bếp lửa tí tách, ngô hồng, cốm dẹp
Hương sen nồng mà hạt chắc, hạt lép
Hái vụng về vung *** tiếng mơ rơi.
Đó là nơi ta đạp đất, đội trời
Giữa trưa nắng, gửi mơ vào mây trắng
Diều lửng lơ, chiền chiện chao yên ắng
Hót mơ màng mất hút cuối trời xa.
Đó là nơi đình cổ, mái rêu xanh
Là giếng Vường, bãi Ngang, cò bẻ nắng
Chấp chới quanh làng theo năm tháng
Tiêng ê a bọn trẻ đếm thời gian.
Đó là nơi ta bươn bả ngược xuôi
Mỗi lần về lại bồi hồi đến lạ
Quê vẫn nghèo như kiếp xưa, vất vả
Giấu hồn người trong liếp cảnh không gian.
11-9-2017
Nguồn: www.nguoiquangbinh.net