|
|
#11
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Có lối mòn lạ quen cho ta và em
HOA TRẮNG CÀ PHÊ ĐEN
Trở lại cùng em trên cao nguyên xanh Trời bao la đến đáy sông thăm thẳm Ly cà phê ngọt ngào đầy vị đắng Như chính người Tây Nguyên. Tôi đã hiểu vì sao cà phê đen Bởi vì hoa cà phê rất trắng Trong sắc hoa có màu của nắng Nên cà phê có vị của sao đêm. Tôi chợt hiểu đây gọi là mùa khô Mà mắt em long lanh như hồ nước Gió mọi chiều nào ai hiểu được Thổi miên man qua những tháng ngày. Tôi đã hiểu ché rượu cần ngất say Bởi chất men từ trái tim thiếu nữ Uống bao nhiêu vẫn là chưa đủ Ngút bốn mùa xúc cảm đảo lâng lâng. Tôi đã hiểu vì sao tôi bâng khuâng Nhặt mơ rơi *** lối về sớm tối Em như nốt trầm buông chờ, buông đợi Mỏi mòn vào bài hát mãi tôi yêu. 26-1-2016
****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
thay đổi nội dung bởi: macty11, 29-01-2016 lúc 04:51 PM. Lý do: s |
#12
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Có lối mòn lạ quen cho ta và em
LỤC BÁT VỀ QUÊ
Ta tìm một nét quê ơi! Để nghe câu hát hai người thương nhau Chiều đông bùn lắng đồng sâu Bí xanh non thả, hoa bầu nở thưa. Khoả chân vào bến ngày xưa Cóng tay lên cọng sen mùa gió hanh Lá thì rục, cỏ thì xanh Câu ca nán lại đầu cành đu đưa. Hát về một thuở trẻ thơ Đuổi mây, bắt nắng thả vừa áo em Đứa thì cười, đứa khóc thêm Đêm về mơ rải lên thềm nhớ nhung. Lời thương nan nán ngoài song Theo em buổi chợ, ra đồng lúa khoai Thời con trẻ đội giêng hai Cải ngồng tuốt lá, hoa cài thắt lưng… Lối mềm dấu gót tung tăng Bài ca để lại một vầng lứa đôi. 17-2-2016 |
#13
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Có lối mòn lạ quen cho ta và em
TÌNH YÊU BAO LA
Vẫn là mùa anh nói yêu em Bên tán vẫy bàng khô thời lá rụng Bên cánh bướm nhọc nhằn rét đẫm Lời yêu thương nhẹ bớt gánh giêng hai. Lời yêu thương đêm ngắn hoá dài Cho giấc mơ em rãi đầy lối nhỏ Ai ngạc nhiên những lời ta thủ thỉ Mà sương đêm dát ngọc dấu em đi. Tình yêu ư! Chỉ đôi tiếng thầm thì Đủ xáo trộn một đời ta nung nấu Như biển khơi cứ dạt dào bão tố Và ngàn xanh đổ lũ xuống vai em. Lời yêu thương như ráng thuỷ triều lên Ta múc mãi đổ đầy rồi lại khuyết Một vầng trăng gần rồi xa tiễn biệt Ẩn hiện hoài có nói được chi đâu. Em yêu ơi! Có con sóng bạc đầu Cuốn thời gian đi mãi vào dĩ vãng Ta không vậy, ta một đời lãng mạn Dẫu xế chiều vẫn ánh đỏ miên man. Ta vẫn mong vũ trụ có thời gian Để đời người nhuốm màu xanh vĩnh cửu Khi tất cả hoá thành mùa cát bụi Vẫn tình yêu đau đáu náu xa xôi. Ta cứ yêu và yêu mãi em ơi! Đừng bắt ta đúng quy luật trái khoáy Dẫu ta biết mọi người vẫn vậy Yêu trong yêu và có hưởng được đâu. Ta không thế! ta đi ở tuyến đầu Ta yêu thương như một mình ta có Cả Ngân Hà chỉ mình ta hiện rõ Tình yêu em cho vũ trụ vô biên. 27-2-2016 |
#14
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Có lối mòn lạ quen cho ta và em
RÀO NAM, RÀO NẬY Anh gọi đó là Sông Gianh Em bảo: không, là Rào Nậy Em gọi dòng Son nơi ấy Anh một đời: với Rào Nam. Em mơ theo dòng miên man Chiều cong lên chân đê cũ Rào Nam của anh chẳng đủ Xăm xắp vỗ lối về làng. Theo em năm tháng lang thang Bốn mùa nối nhau vắt vẻo Yêu thương dẫu đường muôn nẻo Có ngày hòa nhịp một nơi. Rào Nam, Rào Nậy xa xôi Hòa thành Sông Gianh thăm thẳm Tình yêu sâu là bóng nắng Chảy về dào dạt khơi xa. Mùa xuân sóng nở tràn hoa Tặng em cội nguồn ngọt lịm Hai dòng sông biêng biếc tím Cuốn vào em lối thủy chung. 1-3-2016 |
#15
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Có lối mòn lạ quen cho ta và em
DÒNG SÔNG KHÔNG TÊN Có một dòng sông không tên Chảy giữa hư không hoàn hảo Có một dòng sông hò hẹn Đêm ngày chẳng thấy được đâu. Em gọi là dòng thủy chung Anh gọi đó dòng son sắt Bao năm mang điều được, mất Chảy về đâu? chẳng về đâu!. Sông không mưa nắng dãi dầu Mỗi ngày mỗi mùa thêm lắng Tình yêu chuyển dần tình nghĩa Nên sông bằng lặng cuối chiều. Dòng sông không tên thương yêu Bắt nguồn từ tim say đắm Yêu thương một đời đằm thắm Mỗi người một chuyến không tên. 4-3-2016 |
Bạn có lời cảm ơn đến macty11 với bài viết này | ||
*HaMy* (05-03-2016) |
#16
|
|||||||||||||
|
|||||||||||||
Ðề: Có lối mòn lạ quen cho ta và em
MONG MỘT PHÍA KHÔNG EM
Đã bao mùa anh muốn nói cùng em Để cho nắng đừng hong khô mực tím Để sân trường đừng lá neo bịn rịn Và mùa xa mưa bụi hóa lay phay. Đã bao lần anh muốn nắm bàn tay Nắm lên những sợi lo âu chìm nổi Em mỉm cười mà hồn nhiên đến tội Anh lạ lùng, có phải để riêng nhau. Em gửi lại tình yêu ở phía sau Để bươn chải, sợ nhịp đời lỡ bước Muốn đắn đo, mà anh đâu có được Để mình em lặn lội với tảo tần. Nơi riêng em, chưa chắc chốn dừng chân Anh biết vậy trong nghi ngờ nông nỗi Tình yêu thương sáng trong không có tội Nên dòng trôi cứ mãi miết ngàn trôi. Ta thấy nhau trong tia nắng mặt trời Rồi tìm nhau trong sao đêm nhấp nháy Ngày qua ngày, ta với ta vẫn vậy Bởi vì mùa đi mãi chẳng về đâu. Em yêu thương bằng tình yêu lắng sâu Ta vội vàng bằng hợt hời khôn dại Ngẫm cho cùng ta xa nhau có phải Sự tình cờ mà cứ nghĩ sâu xa. Sân trường xưa hoa trắng cứ nở hoa Mỗi mùa hè đốt lên màu đỏ thắm Như tình yêu lửa rực mà trong trong trắng Tìm đâu ra trong lo lắng bộn bề. Suốt một đời khờ dại cứ đam mê Ta mong mỏi phép thần tiên thành thật Và cứ vậy mất, được rồi lại mất Như ngày thơ chơi đuổi bắt ú tim. Một đời qua ta xao xuyến, lặng im Để mọi thứ xếp dần vào quy cũ Nhưng em ơi, nếu một ngày có thể Ta sẵn sàng xáo trộn đến tâm can. Ta viết cho em trong ngộ nhận ngập tràn Như nốt nhạc đánh lên dòng mỏng mảnh Những mùa hè đắp chăn vì giá lạnh Kín một mình, mong hở phía không em ! 5-4-2016 |
Bạn có lời cảm ơn đến macty11 với bài viết này | ||
*HaMy* (15-04-2016) |
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
|
|